Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-02-15 19:13:50
Lượt xem: 2
Cái người này trước kia ngủ rất ít, tại sao bây giờ lại ngủ như c.h.ế.t vậy?
Cô đập thêm hai ba cái, cuối cùng Diệp Minh Hi cũng chịu mở mắt. Nào ngờ vừa nhìn thấy Chung Mạn cậu lại nhắm mắt tiếp tục muốn ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm: “Làm sao mình có thể nhìn thấy Mạn Mạn được, nhất định là mình đang nằm mơ, còn là một giấc mơ đẹp…”
Chung Mạn nghe xong liền cảm thấy chua xót, sao cậu lại kiên trì như vậy? Sao cậu không chịu từ bỏ? Bị người khác theo đuổi đến mức này, nói cô không cảm động thì chính là lừa người. Nhưng Chung Mạn thực sự không muốn bị cậu đeo bám nữa.
Cuộc đời của cô sẽ không còn gì đáng ngạc nhiên hay ngoài ý muốn. Nhưng cậu thì khác. Cuộc đời của cậu còn có rất nhiều thứ phải khám phá. Nếu còn tiếp tục dây dưa như vậy, cô sợ bản thân sẽ làm tổn thương cậu.
Nếu đã biết đây là chuyện vô cùng mạo hiểm, thì cô nên từ chối ngay từ đầu.
Nhưng tình huống trước mắt phải giải quyết như thế nào đây?
“Dậy đi!” Chung Mạn dùng sức giãy giụa thêm một lần nữa, cuối cùng cũng thành công. Cô chật vật giãy giụa để rời khỏi vòng tay của Diệp Minh Hi nhưng lại bị ngã xuống mặt đất. Động tác dữ dội này cuối cùng cũng khiến Diệp Minh Hi tỉnh táo. Cậu giật mình dụi mắt, ngồi dậy hỏi: “Mạn Mạn, chị sao vậy?”
“Tại sao cậu không về nhà? Lại còn ngủ ở trước cửa nhà tôi?”
“Vì chị đã yêu cầu em hôm nay không được đến nên hôm qua em không đi. Như vậy thì em ở đây cũng không bị coi là đến.” Diệp Minh Hi gãi gãi cái đầu tổ quạ của mình: “Mạn Mạn, chúng ta đi ăn sáng được không?”
Chung Mạn gần như muốn bỏ chạy rồi: “Cậu, cậu, rốt cuộc cậu có hiểu “từ bỏ” là gì không hả?”
Diệp Minh Hi không còn ngái ngủ nữa, nghiêm túc nói: “Em sẽ không từ bỏ. Ngay cả khi chị đuổi em đi. Em cũng sẽ không từ bỏ.”
“Cái này…” Chung Mạn không biết trả lời thế nào, đành dứt khoát đứng dậy nhấn nút thang máy: “Tôi bị muộn giờ làm rồi, không có thời gian ăn sáng.”
‘Không sao, ngày mai em sẽ mua rồi chờ chị ăn cùng.” Diệp Minh Hi mỉm cười đáp.
Đợi đến khi cửa thang máy mở ra, Chung Mạn lập tức lao vào, nhấn mạnh nút đóng cho đến khi cánh cửa đã đóng chặt mới dừng tay. Cô tựa trán vào bức tường thép, hi vọng bức tường lạnh lẽo sẽ giúp cô tỉnh táo lại.
“Mạn Mạn, có cần em đưa chị đi làm không?”
Chung Mạn sợ tới mức nhảy dựng lên, không phải là thang máy đã đóng cửa rồi sao? Tại sao giờ lại mở ra nữa vậy? Diệp Minh Hi đang đứng bên ngoài mỉm cười chân thành chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô hét to ra ngoài:
“Không cần.”
Cửa thang máy lại đóng vào. Lần này Chung Mạn xác nhận chắc chắn nó không mở ra nữa mới thở phào một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-208.html.]
Trời ạ, nếu mỗi ngày cậu đều làm như vậy, liệu cô có còn sống tiếp được nữa hay không đây?
Cả ngày hôm nay trong giờ làm việc cô đều đứng ngồi không yên. Sau khi tan ca, cô nhanh chóng trở về nhà. Quả nhiên, Diệp Minh Hi vẫn đang đứng ở cửa đợi cô.
“Mạn Mạn.”
Cô không đáp lại cậu, chỉ lạnh lùng mở cửa đi vào. Ba giờ sau, thông qua camera chống trộm, cô nhìn thấy Diệp Minh Hi vẫn còn ở đó. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, mở cửa gỗ, cách một cánh cửa thép hỏi vọng ra:
“Diệp Minh Hi, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Ngoài cửa, Diệp Minh Hi nghe vậy lập tức đứng bật dậy: “Em đã nói là sẽ chăm sóc chị, em nhất định phải làm được.”
“Tôi đã tốt rồi, không cần nữa.”
“Chính chị nói, đã hứa thì phải thực hiện.”
“Cậu…” Chung Mạn rất tức giận, tiểu tử này dám dùng lời nói của cô để chặn họng chính cô: “Ý định của tôi vẫn như cũ, không cho cậu vào thì nhất định sẽ không cho vào.”
Rầm! Cánh cửa lập tức đóng lại.
※ ※ ※ ※ ※
Chung Mạn hạ quyết tâm kiên trì được hai ngày, lòng tràn đầy hy vọng cho rằng Diệp Minh Hi sẽ từ bỏ. Hôm nay tan ca trở về, cô không thấy Diệp Minh Hi tươi cười như mọi ngày nữa mà là suy sụp nằm dựa người vào tường, đôi mắt nhắm chặt lại. Hiển nhiên cậu không hề hay biết cô đã trở về.
Bước qua đôi chân của cậu, Chung Mạn nhẹ nhàng mở cửa. Trước khi vào nhà cô còn quay lại nhìn cậu một cái. Hình như có vấn đề.
Mặt Diệp Minh Hi rất đỏ, đôi môi khô khốc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như thể đang phải cố gắng chịu đựng đau đớn.
Chung Mạn hi vọng bản thân có thể nhẫn tâm hơn một chút. Nhưng cô không làm được. Cô không hề do dự quay lại, ngồi xổm bên cạnh cậu, đưa tay sờ trán cậu.
Rất nóng!
“Minh Hi, mau dậy đi, cậu bị sốt rồi!” Chung Mạn vỗ nhẹ vào má cậu nhưng cậu không trả lời. Vì chạm vào trán cậu nên bàn tay cô bị ướt đẫm mồ hôi.
“Mạn Mạn…” Diệp Minh Hi khẽ co giật, yếu ớt mở hé mắt ra, đầu lệch sang bên cạnh rồi không lên tiếng nữa.
Gọi thêm vài lần đều không được, Chung Mạn sốt ruột vòng tay qua cổ cậu, ra sức đứng lên để cậu dựa vào người mình. Cô cố hết sức, từng bước từng bước dìu cậu vào nhà.
Trước kia còn có thể ôm cậu từ ghế sofa về phòng ngủ. Hiện tại, đừng nói là ôm, ngay cả dìu đi còn có chút khó khăn. Thật đúng là vật đổi sao dời!