Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-02-15 19:13:39
Lượt xem: 3

Từ ngày đồng ý cho Diệp Minh Hi quay về ở cửa lớn tòa chung cư ngày hôm đó, Chung Mạn vẫn không từ bỏ ý định tránh né sự dây dưa của Diệp Minh Hi. Cô cứ nhìn thấy cậu là chạy thật nhanh, còn dứt khoát trả phép đi làm để không phải chạm mặt cậu.

Ngày đầu tiên tan làm về nhà, bảo vệ chung cư đã báo trước cho cô: “Cô Chung, người bạn đẹp trai của cô lại đến đây. Anh ấy đang chờ ở trước cửa, cô có muốn gặp không? Hay là lại muốn đuổi anh ấy đi?”

Nếu không phải hôm đó chính mắt anh ta nhìn thấy Chung Mạn tự mình đưa Diệp Minh Hi lên lầu thì hôm nay có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám cho cậu đi lên.

“Cái này…không cần, tôi sẽ tự nói với cậu ấy.” Đuổi cậu đi, ai biết liệu cậu có tiếp tục đứng gác ở trước cửa chung cư nữa hay không? Mấy ngày nay, độ hot của Diệp Minh Hi vẫn chưa hề giảm đi, khó có thể đảm bảo không còn người đến vây xem.

Vừa lên đến lầu nhà mình, cô đã nhìn thấy Diệp Minh Hi đang ngoan ngoãn ngồi chờ trước cửa nhà cô.

“Mạn Mạn, chị về rồi à?” Thấy Chung Mạn xuất hiện, hai mắt Diệp Minh Hi sáng bừng lên.

“Tại sao cậu vẫn ở đây?” Dường như cảm thấy câu hỏi của mình quá giống cảnh sát thẩm vấn tội phạm, cô lập tức bổ sung: “Không phải có mấy nhà sản xuất Trung Quốc đang tìm cậu để quay quảng cáo sao, cậu không phải làm việc à?”

“George đang thảo luận hợp đồng, không nhanh như vậy đâu.”

“Ừ…” Chung Mạn không biết nói gì, định mở cửa đi vào thì thấy Diệp Minh Hi cũng muốn vào theo, liền lấy tay chặn lại, cứng rắn tuyên bố: 

“Tôi không cho phép cậu vào.”

Mặc dù Diệp Minh Hi vô cùng thất vọng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, nói: 

“Không sao, em sợ chị chưa ăn cơm nên mang cơm đến cho chị.” Cậu chân thành cầm hộp cơm làm bằng thủy tinh đẹp đẽ đưa đến trước mặt Chung Mạn, lờ mờ có thể thấy được thức ăn bên trong rất phong phú.

“Tôi ăn rồi.” Chung Mạn không hề nói dối, cô thật sự đã ăn rồi. Chỉ sống một mình nên sau khi tan ca cô cũng không có tâm trạng đi chợ nấu cơm. Cô tùy tiện tìm một nhà hàng gần công ty ăn tối rồi mới về nhà.

“Vậy à…” Vẻ mặt Diệp Minh Hi tràn đầy thất vọng. Thấy vậy, trong lòng Chung Mạn dâng lên cảm giác tội lỗi, thiếu chút nữa đã nhận lấy hộp thức ăn. May mắn thay, lí trí kiên định đã giữ tay cô lại.

“Ừ, tôi vẫn luôn ăn cơm ở ngoài. Thế nên từ giờ cậu không cần nấu đồ ăn cho tôi nữa đâu.” Giọng nói của Chung Mạn lạnh nhạt vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-207.html.]

“Đồ ăn bên ngoài quá nhiều dầu và muối, không tốt cho sức khỏe.” Diệp Minh Hi không hề có ý rút lui: “Ngày mai em lại làm cơm cho chị.”

“Không cần, tối mai tôi có hẹn với đồng nghiệp.” Chung Mạn cũng không nói dối cậu. Vốn Lục Hữu Lương vẫn luôn muốn kéo cô đi ăn cơm nhưng vì bị Diệp Minh Hi bao vây tứ phía nên bây giờ mới có cơ hội thực hiện, tính ra cũng quá muộn rồi.

“Em biết rồi.” Diệp Minh Hi gật đầu.

“Không còn sớm nữa. Cậu sắp phải làm việc rồi, về và nghỉ ngơi đi.” Chung Mạn dứt lời, cũng không thèm đợi Minh Hi đáp lại đã vội vã đóng cửa. Cô sợ, sợ bản thân mềm lòng mà đồng ý cho cậu vào nhà.

Chung Mạn tưởng Diệp Minh Hi đã đồng ý. Ngờ đâu, đêm hôm sau về nhà, cô lại thấy cậu đứng đợi ở ngoài cửa.

“Không phải tôi đã bảo với cậu là hôm nay tôi đi ăn với đồng nghiệp rồi sao?” Chung Mạn cau mày hỏi, bây giờ đã là mười giờ hơn. Rốt cuộc Diệp Minh Hi đã đợi bao lâu rồi!

“Ừ, em sợ đến đêm chị sẽ bị đói.” Lại một hộp cơm tinh tế khác được đưa đến trước mặt Chung Mạn.

Nghe lời giải thích, Chung Mạn thiếu chút nữa thì tức đến ngất đi: “Tôi không đói, đem nó về đi. Ngày mai đừng có đến đây nữa. Cậu biết đấy, tôi thường xuyên phải tăng ca nên tôi sẽ ăn ở quán cơm gần công ty rồi mới về nhà.”

“Em biết rồi.” Diệp Minh Hi gật đầu.

Sau bài học ngày hôm qua, Chung Mạn đã rút kinh nghiệm. Cô không vội vàng đóng cửa ngay mà nhìn chằm chằm vào Diệp Minh Hi nói: “Hứa với tôi, ngày mai cậu sẽ không đến nữa.”

“Mạn Mạn…” Diệp Minh Hi giương mắt đáng thương nhìn cô, đáy mắt đều là vẻ cầu xin, xin cô đừng dứt khoát như vậy.

“Cậu không đồng ý thì từ nay trở đi tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”

“Vậy thì…được rồi.” Diệp Minh Hi bất lực gật đầu.

Vốn tưởng rằng cô đã đuổi được cậu đi. Nhưng không ngờ sau một đêm ngon giấc, đến sáng hôm sau khi đi ra ngoài, cô lại thấy Diệp Minh Hi đang nằm trên sàn nhà ở trước cửa mà ngủ.

“Minh Hi!” Chung Mạn ngồi xổm xuống khẽ gọi: “Minh Hi, dậy đi.”

“Mạn Mạn…” Diệp Minh Hi mơ mơ màng màng vươn tay ra kéo lấy cô. Nửa người cô chạm vào người cậu, nhiệt độ nóng rực từ người cậu không ngừng truyền sang cơ thể cô. Cảm giác này làm Chung Mạn nhớ tới cái đêm hoang đường vào bảy năm trước, mặt bất giác đỏ bừng lên. Cô đẩy mấy cái mà cậu vẫn không chịu tỉnh, thậm chí còn ghé sát đầu vào gáy cô. Cô gấp đến độ suýt chút nữa đã bốc khói, đập tay thật mạnh vào n.g.ự.c cậu. Nếu không phải cậu còn dùng mặt để kiếm cơm thì chắc chắn cô sẽ nhéo thật mạnh lên đó.

Loading...