Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:20:51
Lượt xem: 2

Trong lúc cậu đang thả hồn với những suy nghĩ m.ô.n.g lung, bên tai bất chợt truyền đến câu hỏi của Chung Mạn:

“Minh Hi, em nói xem, màu xanh da trời đẹp hay màu xanh lục đẹp?” Chung Mạn do dự cầm hai bộ đồ lên không trung không ngừng khoa chân múa tay trước mặt Minh Hi.

“Đều đẹp. Chỉ cần chị thích là được.” Sau khi qua loa trả lời cô, đột nhiên cậu như bị mê hoặc bởi sự phản chiếu của ánh mặt trời bên ngoài ô tô, trong đầu lặp đi lặp lại những gì mình vừa nói.

“Đều đẹp. Chỉ cần chị thích là được.”

Hóa ra chỉ vì cô thích…?

Cậu chớp chớp mắt ngắm nhìn nụ cười tỏa nắng tràn đầy vui vẻ của Chung Mạn vì chọn được bộ đồ màu xanh ưa thích. Điều đó làm cho sự kiên trì bấy lâu nay của cậu bị lay động.

Trên thế giới này còn có điều gì quan trọng hơn việc cậu và cô được ở bên nhau?

Chẳng lẽ sự kiên trì của cậu thật sự sai rồi sao?

Sự kiên trì của cậu mang đến cho Chung Mạn điều gì? Trước mắt Minh Hi bỗng hiện lên những hình ảnh trong quá khứ.

Cậu bắt gặp cô mệt mỏi trở về nhà vào mỗi đêm khuya.

Cậu thấy cô chịu khổ vì cơn đau dạ dày khi hàng bị chặn lại, thấy cô nằm trên mặt đất vật lộn với cơn đau.

Cậu thấy cô bị vụ kiện gây áp lực tới mức bật khóc điên cuồng.

Cậu thấy cô kiên cường muốn dựa vào lý trí để chống lại mình nhưng vẫn thất bại vì tác dụng của thuốc.

Rốt cuộc, sự kiên trì của cậu đã mang đến cho cô cái gì?

Từ lúc cậu lên máy bay đến khi đã đặt chân tới đất nước xa xôi kia, vấn đề này vẫn chưa từng được giải đáp. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-189.html.]

Vài tháng sau, Diệp Minh Hi ngồi một mình trong căn phòng tối om ở Mỹ, mặc chiếc quần xanh do Chung Mạn chọn và mở email bằng chiếc máy tính cũng do cô chọn cho mình.

Bởi vì cảm thấy tội lỗi nên cậu không dám viết thư cho Chung Mạn. Còn Chung Mạn ngay từ đầu đã gửi cho cậu một bức thư. Nhưng có lẽ do bề bộn nhiều việc, có lẽ vì cậu không phản hồi lại, cũng có lẽ khoảng cách và thời gian càng lúc càng dài ra, khiến cho số lượng thư mà cô gửi đến cũng càng ngày càng ít đi.

Trái tim Diệp Minh Hi nhảy dựng lên. Cậu di chuyển con chuột và nhấn vào đó, màn hình chuyển sang màu trắng trong nửa giây và mục “hộp thư đến” nhanh chóng hiện ra. Cậu lập tức nhìn thấy thông báo có thư mới trên email.

Người gửi: Chung Mạn

Trái tim của cậu lại nhảy dựng lên một lần nữa. Mặc dù mới chỉ liếc qua nhưng cậu có thể thấy rằng email lần này có dung lượng khá lớn, trái tim ngay tức khắc như treo ngược lên cao, ngón tay cậu run rẩy mở thư.

“Minh Hi, chị hi vọng sau khi xem xong tệp đính kèm này, em sẽ hạnh phúc giống như chị.”

Minh Hi không biết tệp đính kèm tên gì, chỉ biết đây là một bức ảnh. Nó tải tập tin về, nín thở mở ra.

Một giây sau, con chuột bị đánh rơi xuống đất. Nhưng Diệp Minh Hi không còn tâm trí để nhặt nó lên vì tâm trí cậu đang bị bức ảnh trên màn hình chiếm giữ. Cậu ngồi trước màn hình, cứ nhìn mãi vào đó, thậm chí đôi mắt cậu còn không hề rời đi dù chỉ là nửa giây. Cho dù cậu đã cảm thấy mắt của mình đau nhức, cho dù hốc mắt khô cạn dần bị bao phủ bởi những giọt nước, cho dù nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu cũng chưa từng rời mắt.

Mãi cho đến nửa đêm, trong gian phòng cô đơn lạnh lẽo này cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc bi thảm như tiếng kêu của một con sói bị thương. Cậu cầm chiếc đồng hồ đã ngừng chạy từ lâu, khóc lóc, rên rỉ, gào thét vì những vết thương chồng chất trên cơ thể, vì nỗi đau hòa vào dòng m.á.u chảy trong tim, vì điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời cậu đã bị cướp đi.

※ ※ ※ ※ ※

Năm 2006, có lẽ mọi người sẽ không thể nhớ được hết tất cả những gì đã xảy ra trong năm nay, nhưng họ sẽ nhớ khuôn mặt của một người Mỹ gốc Hoa xuất hiện trên các tạp chí lớn của Mỹ. Cậu được phát hiện khi đang tham gia câu lạc bộ kịch của trường đại học. Đôi mắt u sầu của cậu đã làm khơi dậy tình yêu của vô số phụ nữ Trung Quốc.

Nhiều người đã hỏi cậu tại sao đôi mắt cậu lại buồn đến vậy. Nhưng mỗi lần được hỏi, cậu chỉ cười, rồi lại nhìn xuống chiếc đồng hồ cũ kỹ đã không còn hoạt động trên cổ tay, im lặng không nói.

Trong bốn năm tiếp theo, số người theo dõi và yêu thích cậu ngày một gia tăng. Từ một người đàn ông vô danh, cậu đã vươn lên thành một trong số những người mẫu đứng đầu trong giới. Các thương hiệu lớn nhỏ và nhãn hiệu thời trang danh tiếng trên thế giới đều muốn mời cậu quay quảng cáo, trình diễn thời trang. Ai cũng biết cậu không phải là một người kén chọn, bất kể là sự kiện lớn hay nhỏ cậu đều có thể tham gia, chỉ ngoại trừ một điều.

Đó là…cậu từ chối tất cả những hợp đồng chụp ảnh cưới.

Quản lý của cậu đã từng thay cậu nhận một hợp đồng thời trang quy mô lớn. Nhưng chỉ vì trong đó có vài chiếc váy cưới không liên quan gì đến mình mà cậu lập tức lịch sự từ chối lên sân khấu. Đơn giản vì phần chào hỏi đặc biệt cần phải chụp ảnh chung với những cô người mẫu mặc váy cưới.

Loading...