Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-02-11 23:14:17
Lượt xem: 0
“Sao lại nói những lời ngốc nghếch như vậy?” Chung Mạn đang muốn trấn an cậu thì điện thoại trên bàn lại đột ngột vang lên.
Reng…..reng….reng….
Chung Mạn thở dài: “Hi vọng sẽ là một tin tốt.”
Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt của Chung Mạn càng lúc càng kém, thậm chí toàn thân không ngừng run rẩy làm Minh Hi vô cùng hoảng sợ.
“Làm sao vậy?” Cậu nắm lấy vai Chung Mạn, hi vọng có thể trấn an tinh thần của cô. Còn cô thì gao gắt nắm chặt điện thoại, trừng to mắt lắng nghe, giống như đang nghe được việc gì đó rất đáng sợ, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
“Ai vậy? Ông ta nói gì?”
Diệp Minh Hi không ngừng hỏi nhưng Chung Mạn không có tinh thần để chú ý đến cậu. Mọi sự chú ý của cô đều đặt trên điện thoại. Cuộc trò chuyện càng lúc càng dài, sắc mặt của Chung Mạn cũng càng ngày càng trở nên trắng bệch, mồ hôi của cô túa ra như mưa cứ như người bị trúng tà. Diệp Minh Hi sợ cô xảy ra chuyện không may, đang định cướp điện thoại thì Chung Mạn cuối cùng cũng hạ điện thoại xuống, cúp máy một cách bình tĩnh. Sau đó cả người liền ngã xuống sofa, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Mạn Mạn, chị sao vậy?” Diệp Minh Hi nhẹ nhàng hỏi. Chung Mạn lại dùng gối che mặt, không hề lên tiếng.
Diệp Minh Hi vừa chạm vào gối thì giọng nói nghẹn ngào của Chung Mạn vang lên: “Minh Hi chị sắp phát điên rồi, chị thật sự sắp phát điên rồi.”
Hai vai Chung Mạn khẽ run, cô ôm gối khóc để che đi sự yếu đuối. Dường như cô đang phải chịu một nỗi đau lớn mà không thể thổ lộ, ngay cả khóc cũng không có ích gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-173.html.]
Rốt cuộc, Diệp Minh Hi cũng không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa. Cậu giơ tay ôm Chung Mạn vào lòng, bỏ chiếc gối ra để cô khóc trong lồng n.g.ự.c của mình.
“Không có chuyện gì đâu..Sẽ không có chuyện gì đâu mà.” Cậu lấy tay trái vuốt ve mái tóc cô, tay phải vỗ nhẹ vào lưng cô, không ngừng thủ thỉ bên tai cô.
“Minh Hi, bác cả em nói, ông ta không kiên nhẫn được nữa rồi. Một người bị nhốt lâu như vậy, chúng ta có muốn thả người hay không thì mau chóng nói một câu…” Chung Mạn thút thít nói, nói đến đây cũng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt giống như từng mũi kim đ.â.m vào trái tim cậu. “Làm sao bây giờ, chị phải làm sao đây…”
Diệp Minh Hi nghe xong liền biết Diệp Sùng Đức quyết tâm chơi trò cá c.h.ế.t lưới rách, làm mọi thủ đoạn để ép buộc Chung Mạn giao người. Giờ phút này, pháp luật đã trở nên vô dụng. Hai bên đều liều mạng tìm kiếm mối quan hệ, liều mạng vì tiền, liều mạng xem bản thân có thể chịu đựng được bao nhiêu uy hiếp, áp lực, giày vò. Chung Mạn trân trọng những gì cô ấy có, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ. Nhưng cô ấy không có nhiều sức lực và tiền bạc, trong khi cả cậu và Chung Minh đều rất quan trọng đối với cô ấy. Nếu bắt cô phải từ bỏ một bên, cô đều sẽ sống không bằng chết.
“Tại sao lại ép buộc chị chứ. Chị thật sự không có biện pháp, thật sự chẳng có biện pháp gì cả.” Chung Mạn hô to đến khàn cả giọng, nước mắt không ngừng chảy dài, kích động đến nỗi toàn thân đều ửng đỏ, hô hấp bị đứt đoạn. Tinh thần bị nỗi đau cắt xẻ làm nhiều phần, cô chỉ có thể lấp đầy những vết thương bằng sự co giật và tiếng khóc nức nở.
Đúng như Diệp Sùng Đức đã tính toán, Chung Mạn cuối cùng cũng bị sụp đổ vì áp lực nặng nề. Ôm lấy cơ thể khóc không thành tiếng của Chung Mạn, Diệp Minh Hi biết, có những chuyện không thể do dự được nữa rồi. Cậu nhẹ nhàng nói: “Em quen một người bạn có bố là công an cao cấp. Để em đi nhờ cậu ta thử xem có biện pháp gì không.”
“Thật sao?” Chung Mạn tràn đầy hi vọng ngẩng mặt lên nhìn cậu, hai mắt vẫn rưng rưng.
“Thật, chị yên tâm, việc này cứ giao cho em là được.”
Chung Mạn dần dần ngừng khóc, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay của Minh Hi. Cô lúng túng nhìn cậu nhưng trong mắt cậu lại không có bất kì một ý nghĩ xấu xa nào, chỉ có bao dung và đau xót.
Trong phút chốc, hình ảnh một Minh Hi cao lớn trưởng thành hiện lên trước mắt cô. Cuối cùng trong căn phòng này cũng có đàn ông, một người đàn ông đáng tin cậy chứ không phải một đứa trẻ nhỏ trong chiếc áo của một người trưởng thành.
“Mạn Mạn, xin lỗi chị. Là em làm liên lụy đến chị.”