Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-02-11 10:45:24
Lượt xem: 1

Vẫn là cuộc nói chuyện đối mặt nhau đầy nghiêm túc trên sofa, nhưng trước mắt cô không còn là đứa trẻ khóc lóc cầu xin đừng bỏ rơi nữa, mà là ánh mắt kiên định của người đàn ông cao lớn.

Trước đây, khi ngồi cô còn có thể nhìn xuống cậu, hiện tại đổi thành cậu nhìn xuống cô.

Chỉ mới được một năm…… Từ tận đáy lòng, Chung Mạn không khỏi cảm thấy xúc động.

Nhìn ngắm dáng vẻ quật cường của Diệp Minh Hi, cô không biết phải nói thế nào mới không làm tổn thương cậu mà vẫn có thể khiến cậu từ bỏ suy nghĩ kia. Sắp xếp lại từ ngữ một lượt trong đầu, cô chậm rãi nói: “Minh Hi, chị đã tìm hiểu rồi. Thiếu niên đến tuổi dậy thì đều ái mộ* mẹ mình, đây là chuyện rất bình thường. Thứ tình cảm này cuối cùng cũng sẽ chuyển sang người phụ nữ khác. Cho nên hiện tại mấy ý nghĩ của em về chị chưa chắc đã là thật.”

*Yêu thương và mến mộ.

“Mạn Mạn, em hiểu rõ mình muốn gì mà.” Trải qua vô số lần có được rồi mất đi, suy nghĩ của Diệp Minh Hi đã trưởng thành trước tuổi, thậm chí còn thấu hiểu rõ mong muốn của mình hơn nhiều người lớn khác.

“Ai cũng nghĩ vậy. Nhưng sau khi sự việc qua đi, nhìn lại quá khứ sẽ nhận ra sự cố chấp của hiện tại thực ra có cũng được mà không có cũng không sao, có khi còn là một trò cười.” Cảm giác này Chung Mạn rất hiểu. Lúc trước chưa đặt chân vào xã hội hùng tâm tráng chí* cô có thừa, mai sau trong chính cái xã hội đó mới phát hiện ra, cái gọi là hùng tâm tráng chí cũng chỉ là mơ tưởng khờ khạo của thời niên thiếu ngốc nghếch mà thôi.

*Quyết tâm anh hùng, ý chí kiên cường.

“Vì sao chị bằng lòng tin tưởng Mạc Lâm, mà lại không chịu tin em đang nghiêm túc?!” Bị Chung Mạn chối bỏ tình cảm chân thật của mình, Diệp Minh Hi có chút tức giận. “Chẳng lẽ chỉ vì em sinh muộn hơn vài năm hay sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-167.html.]

“Đương nhiên tuổi là một nguyên nhân. Tuổi của Mạc Lâm cũng gần như gấp đôi tuổi em, trước khi quyết định điều gì nhất định đã cân nhắc tường tận.” Chung Mạn nhíu mày, ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào để giải thích được sự khác biệt cho cậu hiểu mà không khiến cậu cảm thấy tổn thương. “Biết vì sao pháp luật phải giới hạn tới độ tuổi nào mới là người trưởng thành không? Bởi vì trẻ con thiếu kinh nghiệm, làm việc gì cũng không để ý tới hậu quả. Nhưng sau khi trải đời vài năm, kinh nghiệm cũng sẽ tăng lên. Mọi người trước khi làm gì đều phải suy nghĩ kỹ càng thì khả năng phạm phải sai lầm mới không cao. Cho dù có sai, họ cũng đã suy tính hậu quả cặn kẽ.”

“Nói cho cùng, chỉ vì tuổi em còn nhỏ cho nên ngay cả tình cảm của em cũng không đáng tin, đúng không?”

“Ý chị không phải như vậy.” Chung Mạn hơi uể oải, dường như câu nói nào của cô cũng bị Diệp Minh Hi bóp méo. “Có thể bây giờ em chỉ là nhất thời nổi hứng….”

“Tại sao không phải anh ta nhất thời cao hứng mà là em? Có bằng chứng gì chứng minh được?” Diệp Minh Hi kích động đứng lên, “Tuổi, em không thể thay đổi. Nhưng những thứ Mạc Lâm làm được, em cũng làm được, thậm chí còn có thể làm tốt hơn thế! Vì cớ gì chị không chịu tin em? Vì cớ gì không chịu cho em một cơ hội?!”

Chung Mạn chẳng hề tức giận với cậu. Gần đây khi giải quyết các vấn đề nghiêm túc cô đều vô cùng kiên nhẫn. “Em còn kích động như vậy sao? Đây chính là sự chênh lệch giữa người trẻ tuổi và người trưởng thành đấy.”

Diệp Minh Hi nghe xong, lập tức ngồi xuống. Cậu không thể để cho Chung Mạn mượn lấy bất kỳ lý do thoái thác nào nữa.

Chung Mạn chờ đến khi cậu thực sự bĩnh tĩnh lại mới mở miệng nói tiếp:

“Minh Hi, em có từng nghĩ, cho dù chúng ta có yêu nhau thì sao?” Chung Mạn thở dài, “Theo suy nghĩ của em, bánh mì và tình yêu không gắn liền với nhau phải không? Nhưng chị đã hai sáu tuổi rồi, lăn lộn ở cái xã hội này cũng đã bốn năm. Chị hiểu rõ bánh mì chính là nền móng của tình yêu, không có bánh mì, thì không cần bàn gì thêm nữa.”

Diệp Minh Hi sa sầm mặt mày không nói một lời, bên tai nghe thấy Chung Mạn tiếp tục khuyên nhủ: “Dù chị có chờ, chờ em học xong đại học, chị cũng đã ba mươi tuổi. Khi đó chưa chắc em đã có thể chăm lo được cho bản thân. Có lẽ chị có thể nuôi em một thời gian, nhưng em cũng sẽ không hài lòng nếu tiền lương của em thấp hơn của chị. Đến lúc ấy tình cảm tan vỡ là điều không tránh khỏi.”

“Em biết không, chị đã bị gia đình giục giã chuyện hôn nhân bốn năm rồi. Em cho rằng họ có thể kiên nhẫn giục thêm chín năm nữa sao? Chị có thể giận dữ cãi nhau với người nhà thêm chín năm nữa sao?”

Loading...