Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-02-10 21:49:33
Lượt xem: 1

“Xem ra video dạy rất tốt, được rồi.” Diệp Minh Hi chuyển sang phương pháp khác, ngón trỏ đặt ở sau tai Chung Mạn, không nặng không nhẹ từ từ đi xuống, ngón tay đụng phải cổ áo cô cũng không ngừng lại mà tiến thẳng vào bên trong. Vết chai mỏng trên tay cậu đưa qua đưa lại trên vùng da mẫn cảm của cô, hại tim cô đập dồn dập, toàn thân sởn gai ốc.

Chung Mạn cảm thấy có gì đó không ổn, đang muốn ngồi dậy, Diệp Minh Hi lại giở giọng áy náy hỏi:

“Sao vậy, em lại làm gì sai à?” Mười ngón dừng lại nhưng vẫn không rời đi, ôm trọn bờ vai cô, nung nóng tấm lưng cô.

“Không, không vấn đề gì, rất dễ chịu.” Cô là chị, là chị…..

Nhưng có người chị nào lại vì đứa em trai mát xa mà mặt đỏ tới mang tai, tim đập mãnh liệt không?

“Da chị đỏ hết rồi….” Đầu ngón tay Diệp Minh Hi xẹt qua làn da ửng hồng của cô, dọa cô rùng mình hồi lâu. “Là vì giận em à?”

“Chắc, chắc là, á….” Diệp Minh Hi bất thình lình ấn mạnh vào chỗ đau của cô, khiến giọng nói đang nói dở của cô lạc hẳn đi, bật lên thứ âm thanh khiến mấy người rảnh rang nảy ra ý nghĩ đen tối. Chung Mạn lập tức mím chặt môi, không để bản thân lại phát ra âm thanh kỳ quái. Hành động này lại theo đúng ý của Diệp Minh Hi, tay cậu bắt đầu thay đổi trận địa tấn công về hướng lưng cô, từ từ đi xuống dọc theo sống lưng.

Tuy đã cách lớp quần áo mỏng manh, nhưng hai tay của cậu lướt đến đâu, hơi ấm liền bao trùm nơi đó, như hòa cùng xúc cảm thô ráp của vải vóc, khiến Chung Mạn không thể quen nổi. Rốt cuộc cô cảm thấy không thể tiếp tục chuyện này nữa, trở mình ngồi dậy, đưa lưng dính chặt lấy sofa, không để Diệp Minh Hi có cơ hội lợi dụng.

“Sao thế?” Diệp Minh Hi nghi hoặc hỏi.

“Chị đỡ nhiều rồi. Trưa nay chị ăn ít quá, giờ thấy đói rồi.” Chung Mạn cố gắng che dấu ý định của mình.

“Vậy à, may mà em nấu rất nhiều món ngon.” Cậu dịu dàng mỉm cười, không hề có cảm giác bị cự tuyệt. Chung Mạn nhẹ nhõm thở ra. “Chị cứ ngồi đây, em đi bưng đồ ăn ra.”

Diệp Minh Hi không bước ngay vào phòng bếp, mà nắm lấy tay Chung Mạn kéo vào bàn ăn. Từ trước đến giờ toàn là Chung Mạn dắt tay cậu, chưa bao giờ cậu dắt tay cô. Người luôn đi sau lưng cô đột nhiên đổi thành đi phía trước mở đường khiến cô cảm thấy lạ lẫm. Chung Mạn mím mím môi, thử điều chỉnh tâm tình.

Hai người ngồi xuống bàn ăn. Diệp Minh Hi xới cơm cho Chung Mạn, lúc đưa bát cho cô, ngón tay như vô tình đè lên tay cô, còn dừng lại một lúc khá lâu. Lòng Chung Mạn nhảy dựng lên, trộm liếc nhìn cậu. Diệp Minh Hi lại mỉm cười như không có việc gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-166.html.]

Vội vàng để bát cơm xuống, Chung Mạn quyết chí vùi đầu ăn cơm. Nhưng hiển nhiên Diệp Minh Hi sẽ không để cô được như ý, giơ đũa gắp lấy mấy miếng đậu phụ cho cô: “Ăn cái này đi. Hôm nay em phải đi rất xa mới mua được, nghe nói ăn ngon lắm.”

Lý do đường hoàng như vậy, Chung Mạn sao có thể không ăn? Cô giơ cao chiếc bát trong tay, Diệp Minh Hi làm như không thấy, còn nâng đũa đặt ở trước mặt cô.

Chung Mạn lớn như vậy rồi cũng chưa từng được người khác gắp thức ăn, hơn nữa còn là một cậu bé đẹp trai….. Cô sợ từ chối sẽ làm cậu đau lòng, bèn há to miệng ăn hết khối đậu phụ mềm mại.

“Mạn Mạn…..”

“Hửm?” Chung Mạn nghiêng đầu nhìn cậu, đã thấy Diệp Minh Hi bỗng cúi người, khuôn mặt tiến gần, ngay cả hơi thở cũng phả thẳng vào mặt cô. Cô theo phản xạ muốn lùi về phía sau nhưng chẳng kịp, chỉ cứng đơ cổ, buộc lòng hỏi: “Gì cơ?”

Ánh mắt sáng ngời của Diệp Minh Hi đối diện với mắt cô, chậm rãi hướng xuống phía dưới, đảo qua sống mũi, cuối cùng lưu lại trên cánh môi cô. Bởi khoảng cách quá gần, đường nét đẹp đẽ trời sinh của Diệp Minh Hi khiến Chung Mạn sững sờ không ít. Cô chưa bao giờ quan sát Diệp Minh Hi ở cự ly gần như thế này, hiện tại không chỉ thấy được hàng mi dài, sống mũi cao thẳng, làn da hầu như không có tì vết, còn bị đôi mắt thăm thẳm như vực sâu ấy lay động.

Trước kia Lục Hữu Lương từng bảo cô rằng Diệp Minh Hi có đôi mắt biết nói. Lúc đấy cô nghĩ là anh ta nói giỡn, chỉ cười trừ. Đến khoảnh khắc này mới biết Lục Hữu Lương không hề có nói quá, thậm chí còn quá mức trung thực. Đôi mắt của Diệp Minh Hi đâu chỉ biết nói, mà còn khiến người khiếp sợ ấy chứ!

Cảm thấy tâm tình bối rối của Chung Mạn, Diệp Minh Hi nở nụ cười dịu dàng, đuôi mắt khẽ cong suýt chút nữa là khiến Chung Mạn c.h.ế.t tức tưởi vì điện giật. Lúc khẽ mỉm cười, hơi thở ẩm ướt của cậu không biết là vô tình hay cố ý vỗ về cánh môi Chung Mạn. Dường như ngay cả đầu lưỡi Chung Mạn cũng phảng phất hương vị của Diệp Minh Hi.

Như còn ngại kích thích Chung Mạn chưa đủ, ngón tay Diệp Minh Hi thoa nhẹ lên môi Chung Mạn. Đầu ngón tay chầm chập phác họa hình dáng đôi môi cô.

Quá lắm rồi! Chung Mạn thấy phải ngăn cản cậu, thuận tiện nói: “Minh Hi, em như vậy….”

“Chỗ này của chị bị dính thức ăn.” Đầu ngón tay của Diệp Minh Hi nhẹ nhàng vuốt một cái, đưa miếng vụn đậu phụ đến trước mặt cô khoe khoang, sau đó ẩn ngón trỏ vào miệng mình, cười cười nói với cô. “Chị từng nói không được lãng phí đồ ăn mà.”

Đầu Chung Mạn nổ ầm một tiếng liền ngừng hoạt động, thật lâu sau mới tìm lại giọng nói của mình:

“Minh Hi, chị nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Loading...