Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-02-09 17:25:27
Lượt xem: 1

Chung Mạn ngồi bên cạnh không thể hiểu nổi cậu bị sao nữa. Rõ ràng vừa rồi còn rất ngoan, sao bỗng nhiên lại quái lạ thế này? Chẳng lẽ sự xuất hiện của bác cả đã gây kích động quá lớn đối với cậu sao?

Diệp Minh Hi uống xong còn chưa chịu thả cốc xuống, giả bộ như vẫn đang uống. Đợi một hồi lâu Chung Mạn thực sự không thể kiên nhẫn thêm nữa, giương tay định kéo cốc của cậu xem còn bao nhiêu, cậu mới không cam tâm tình nguyện để xuống.

“Được rồi, nhanh nhanh đánh răng còn đi ngủ.”

Trong lòng cực kỳ không muốn rời đi, nhưng Diệp Minh Hi chỉ có thể yên lặng đi vào phòng tắm.

Không lâu sau, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Chung Mạn. Cậu có thể tưởng tượng ra khóe mắt cô cong cong, nụ cười xinh đẹp đến mê người. Thế nhưng nụ cười ấy không phải dành cho cậu, cũng không thuộc về cậu.

Rốt cuộc phải gì thì cậu mới có tư cách được ở bên cô?

Trong gương dần hiện lên bóng hình ngày một trưởng thành đang rơi vào trầm tư.

Tục ngữ nói “Sóng gió chưa qua phong ba đã tới”.

Tục ngữ cũng nói “Nhà đã dột còn gặp trời mưa suốt đêm”.

Hiện tại, câu trước thích hợp với Chung Mạn, câu sau lại thích hợp với Diệp Minh Hi.

Từ sau buổi gặp mặt mang tính lịch sử vào ngày 1 tháng 10, bà Chung đã thừa nhận tư cách con rể tương lai của Mạc Lâm. Lúc gọi điện cho con gái không còn kể lể lợi ích của việc xem mắt nữa mà đổi thành ưu điểm của hôn nhân.

“Kết hôn là lời hứa hẹn của nam với nữ. Tìm được một ông chồng tốt, trái tim của người phụ nữ sẽ ổn định, khi ấy mới có sức làm việc. Con thấy Tiểu Hoa nhà bên chưa, trước kia cứ ra đường là co đầu rụt cổ, giờ gả được cho người đàn ông tốt, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c thì không nói, mặt mày cũng tươi tỉnh hẳn ra, ngày ngày cười nói vui vẻ. Nghe nói giờ đang mang thai, chồng nó còn ngày nào cũng thuê xe đưa đón nó. Thứ phụ nữ chúng ta mong muốn cũng chỉ là một chỗ dựa mà thôi, không phải sao….”

Đây là lần đầu tiên Chung Mạn thấy lời mẹ nói có lý.

Nhớ lại ngày 1 tháng 10 hai người kia tới nhà muốn cướp người, nếu nói cô không hoảng loạn thì là nói dối. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Mạc Lâm ở bên, cho dù anh ta chỉ im lặng ngồi nhìn, lòng cô vẫn cảm thấy yên tâm. Cho dù cô muốn gì, anh ta cũng đều ủng hộ cô. Chỉ cần một ánh mắt của cô, anh ta sẽ vì cô mà chủ động xóa sạch mọi chướng ngại vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-153.html.]

Hơn nữa, anh ta vừa mới mở miệng đã áp chế được hai người kia. Cô chỉ nói với anh ta một câu là muốn đưa Minh Hi về thành phố X, anh ta không nói gì liền chuẩn bị thu xếp.

Điều cô mong mỏi, kỳ thực không phải chính là một người dù cho có chuyện gì xảy ra vẫn luôn bất chấp tất cả mà ủng hộ cô đấy sao?

Người sinh ra trên đời, không phải luôn tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần đấy sao?

Tuy nội tâm thầm đồng ý với lời của mẹ, nhưng Chung Mạn cảm thấy lúc này mà nói đến chuyện hôn nhân vẫn còn quá sớm. Vì vậy đành dùng một câu “Chúng con quen nhau mới được một năm, còn chưa tới thời điểm bàn chuyện kết hôn” để ngăn cản thế tấn công của mẹ mình. Nhưng hiển nhiên bà Chung không phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy. Ngoại trừ ba ngày hai lần gọi điện nói chuyện với con gái, đôi khi còn gọi điện tán gẫu với cả Mạc Lâm, thể hiện mình là một bà mẹ vợ ba tốt (ý chỉ ba đặc điểm tốt của người mẹ vợ), tuyệt đối ủng hộ anh ta và con gái bà cùng nhau xây dựng tương lai tốt đẹp.

Sau khi biết được việc này, Chung Mạn nhân một buổi nghỉ trưa mò đến văn phòng của Mạc Lâm, vô cùng xấu hổ nói lời xin lỗi với anh ta. Không ngờ Mạc Lâm chỉ thản nhiên nói: “Không sao, anh cũng cần bồi dưỡng tình cảm với ‘mẹ vợ'”.

Chung Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng định đánh trống lảng sang chuyện khác nhưng Mạc Lâm lại mở lời trước:

“Họ hàng của Minh Hi không tới làm phiền em chứ?”

“Không, chắc họ cũng không nghĩ chúng ta sẽ trốn luôn đêm ấy, không biết nên làm gì mới phải.”

“Có lẽ vậy.” Mạc Lâm gật gật đầu, không hề nói ra chuyện mình đã tìm tới luật sư của bạn thân nhờ giúp đỡ, gửi thư cảnh cáo, dọa rằng nếu bác cả của Diệp Minh Hi vẫn tiếp tục quấy rầy thì sẽ đệ đơn lên tòa án tố cáo họ chăm sóc không cẩn thận, đến lúc đó không chỉ tịch thu quyền giám hộ của họ mà còn bị phạt tiền và ngồi tù. “Tâm lí của Minh Hi có bị ảnh hưởng gì không?”

 Chung Mạn thở dài, “Mấy ngày nay nó cứ rầu rĩ không vui, em cũng không biết nên khuyên nó thế nào.” 

“Chắc phải vài ngày nữa em ấy mới bình thường trở lại được.” Mạc Lâm dừng một chút, “Đúng rồi, anh thấy dường như em ấy quấn lấy em hơn trước?”

“Em biết, haiz.” Nói tới đây Chung Mạn liền nhức đầu, “Sau khi ba mẹ nó mất, họ hàng đối xử không tốt với nó. Lúc mới tới thành phố X nó còn không chịu nói một câu, cơm cũng chỉ ăn có chút ít. Về sau cuối cùng cũng chịu mở miệng, ăn cơm cũng nhiều hơn, cũng dần quấn người hơn. Nếu không để nó quấn lấy, nó sẽ nghĩ mình đã mắc lỗi, rất áy náy rất đau lòng.” 

“Nhưng như vậy không tốt cho sự phát triển của đứa trẻ,” Mạc Lâm nhíu nhíu mày. “Không bao giờ có thể tự lập được.” 

“Em cũng nghĩ vậy, thế nhưng lần trước…..” Chung Mạn không định kể lại chuyện mình và Diệp Minh Hi có tiếp xúc thân thể quá mức, úp úp mở mở rồi quyết định lược bớt. “Em chẳng biết nên làm gì bây giờ.”

Chung Mạn vừa dứt lời, hai mắt sáng long lanh nhìn Mạc Lâm.

Loading...