Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-02-08 13:15:23
Lượt xem: 2
Diệp Minh Hi ở trong phòng thấy hai người lên lầu, yên lặng từ cửa sổ quay lại ngồi trên sofa. Nghe tiếng giày cao gót quen thuộc cùng nhiều âm thanh hỗn tạp xa lạ, lòng cậu bỗng chốc như bị bụi gai quật vào.
Mãi đến khi nghe thấy thang máy ‘Đinh’ một tiếng mang con người đáng ghét kia rời đi, sự co rút đau đớn mới dần lắng lại.
Tiến chìa khóa va chạm vào nhau vang leng keng leng keng. Cậu điều chỉnh lại sắc mặt, xua đi tất cả sương mù cũng như bóng tối, quay trở lại là một Diệp Minh Hi ngây thơ hồn nhiên.
Nhưng cậu đợi một lúc sau, Chung Mạn vẫn chưa vào nhà.
Cô đang do dự cái gì?
Trong đầu Diệp Minh Hi hiện ra vô số suy đoán. Nếu cô phát hiện người đứng sau mọi chuyện là cậu thì cậu phải trả lời như thế nào, phải làm sao để cô tin cậu một lần nữa, phải làm sao…
Cậu nghĩ đi nghĩ lại toàn bộ tất cả những cách có thể tận ba lần, nhưng cô vẫn chưa vào.
Bên ngoài im lặng tựa như không có người tồn tại.
Lẽ nào cô đi theo Mạc Lâm?!
Ý nghĩ này vừa nổi lên, lòng Diệp Minh Hi không khỏi hoảng hốt. Cậu chạy vội đến cửa mở ra nhìn, hình ảnh lọt vào tầm mắt khiến cậu sợ tới mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Cậu thấy Chung Mạn yếu ớt vô lực đang co người dựa sát vào tường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo bên trán. Hai tay cô liều mạng ép xuống phần bụng, mạnh đến độ các bộ phận trong bụng dường như đều bị phá nát.
“Mạn Mạn!” Cậu hô to rồi lao về phía cô. Chung Mạn bị giật mình vì giọng nói bất ngờ của cậu, cuối cùng không còn sức lực chống đỡ, cả người dọc theo tường từ từ trượt xuống mặt đất, trán đè lên đầu gối cuộn mình thành một khối.
“Chị sao vậy! Không sao chứ?”
“Chị… Không sao…” Sợ Diệp Minh Hi lo lắng, Chung Mạn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cánh môi tím tái trong đêm tối gợi thêm đôi phần buồn bã. “Không, phải đã nói rồi sao, phải gọi ‘chị’…. Không nghe lời….”
“Em gọi 120 ngay đây.” Diệp Minh Hi ôm Chung Mạn vào phòng, để cô ngồi vững trên sofa rồi lập tức gọi điện thoại. Nhưng người bên kia đầu dây không hề hỏi bệnh tình của bệnh nhân, ngược lại còn nói thao thao bất tuyệt:
“Cậu muốn có cáng cứu thương không? Cáng cứu thương giá 30 tệ, thêm một tầng thì thu thêm ba tệ. Mà đường phố ở đó không dễ đi, đi đi về về mất 300 tệ. Hơn nữa phí cấp cứu trên đường đi cũng phải chuẩn bị đủ. Nhớ kỹ chúng tôi chỉ nhận tiền mặt….”
“Không thành vấn đề, bao giờ thì tới?” Nhìn Chung Mạn vặn vẹo đau đớn, lòng Diệp Minh Hi nóng như lửa đốt. Chỉ cần có thể giải trừ đau đớn của Chung Mạn, muốn cậu làm gì cũng được.
“Tầm 30 phút….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-141.html.]
“30 phút?! Có thể nhanh hơn không?” Đừng nói là 30 phút, Chung Mạn lúc này đã đau đến bất tỉnh rồi. Cậu không thể tưởng tượng nổi nửa tiếng sau cô sẽ như thế nào nữa.
“Chúng tôi rất bận. Nếu cậu muốn nhanh thì tự lái xe hoặc bắt xe tới đây có khi còn nhanh hơn đấy.” Người nọ không hài lòng nói vài câu, lại hỏi, “Vậy rốt cuộc cậu có cần xe không?”
Diệp Minh Hi dứt khoát cúp máy, bế Chung Mạn định chạy xuống dưới lầu bắt xe đến bệnh viện. Chung Mạn cảm giác được động tác của cậu, cố gắng lấy nửa phần khí lực nói:
“Tìm…. Mạc Lâm….”
Cánh tay đang ôm lấy cô của cậu lập tức cứng đờ, cảm xúc cay đắng nhanh chóng chiếm trọn lồng n.g.ự.c Diệp Minh Hi.
Bây giờ, người cô tin tưởng, muốn dựa dẫm không phải là cậu ngay cạnh bên, mà là Mạc Lâm.
Tại sao, tại sao dù cậu đã ôm chặt cô trong lòng, trong mắt cô, trong đầu cô, vẫn không phải là cậu?
Cậu kiên trì đến thế, vì sao cô vẫn không chịu nhìn tới?
Nhưng khi những giọt mồ hôi vì sự chậm trễ của cậu mà không ngừng rơi xuống làm ướt đẫm bàn tay, cậu hiểu được điều quan trọng nhất hiện giờ không phải là mình, mà là cô được bình an vô sự.
Diệp Minh Hi nhẹ nhàng buông cô ra, lấy di động của cô, mở nhật ký cuộc gọi dễ dàng tìm ra tên Mạc Lâm.
Sau vài hồi chuông, giọng nói ấm áp của Mạc Lâm truyền đến: “Mạn, em khá hơn chưa?”
“Anh Mạc, anh tới đây được không?”
“Chị em có chuyện gì sao?” Ngữ điệu Mạc Lâm nâng nhẹ, bàn tay vững vàng điểu khiển tay lái hướng về phía nhà Chung Mạn.
“Chị phải đến bệnh viện, nhưng 120 nói phải mất 30 phút.”
“Ba phút sau anh đến nơi. Bây giờ em mau lấy quần áo để cô ấy thay, chứng minh thư, bảo hiểm y tế, anh sẽ lên đón hai người.” Mạc Lâm dặn dò đâu vào đấy, dưới chân có chút nôn nóng mà giẫm mạnh chân ga, làm cho chiếc xe tính năng tuyệt hảo của mình gầm thét xuyên thẳng qua con phố.
Ba phút sau, anh ta đứng trước mặt Chung Mạn, dùng tư thế ẵm trẻ con mà ôm cô vào n.g.ự.c đi xuống lầu lên xe. Còn Diệp Minh Hi thì lặng lẽ xách chiếc túi du lịch theo sát đằng sau.
Trong xe không ai nói chuyện, cũng không người nào muốn nói chuyện. Mạc Lâm bật loa mở một bản nhạc nhẹ, hy vọng có thể làm dịu đi sự đau đớn của Chung Mạn. Giờ phút này Chung Mạn gần như kiệt sức, giọt mồ hôi mỏng manh ướt át dính loạn lên gò má cô. Cô chẳng còn hơi sức đi ép bụng nữa, tay chân mềm yếu không thể nhúc nhích, chỉ lông mày nhíu chặt và đôi môi tím nhợt mới lộ ra nỗi thống khổ của cô.
Diệp Minh Hi cẩn thận ôm cô từng chút một, cảm nhận được thân thể cô run rẩy vì đau đớn, ngồi im không nói một lời.