Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-02-07 22:57:36
Lượt xem: 3

“Rốt cuộc nguyên nhân bị giữ hàng là gì?” Chung Mạn bực bội hỏi. Không chỉ cô, mà toàn bộ mọi người trong công ty ngoại trừ Mạc Lâm và Lục Hữu Lương không liên quan đến chuyện này, ai ai cũng rất tức giận. “Hôm nay đã là thứ sáu rồi, thế mà nguyên nhân giữ hàng vẫn không thể tìm ra. Liệu ngày mai có thể xuất hàng đúng giờ được hay không?!”

“Tôi hỏi suốt hai ngày nay rồi, nhưng họ chỉ nói còn đang kiểm tra không tiện tiết lộ, cũng không nói bao giờ mới kiểm tra xong. Tôi cũng không có cách nào khác!” Tiểu Triệu cố gắng giải thích. Những ngày này cậu ta gấp muốn chết, thế nhưng đối phương muốn từ từ thì cậu ta cũng đâu thể làm gì được.

“Benton đã trả lời email chưa?” 

“Trả lời rồi nhưng không cho lùi lại, giọng điệu còn rất cương quyết. Ông ta nói lô hàng lần này nếu không thể đến đúng hạn, họ sẽ rất thất vọng về cô, cũng sẽ không hợp tác với chúng ta nữa.” Trương Minh Nghi trả lời, mặt cô nàng cũng tràn đầy vẻ buồn rầu. Nếu Benton không hợp tác với họ, tổ của Chung Mạn sẽ phải giải tán. Đi ra từ một tổ thất bại, không chỉ mất thể diện mà còn trực tiếp ảnh hưởng tới cơ hội thăng chức sau này.

“Tối nay tôi sẽ gọi cho ngài Benton để xem có thể thay đổi được gì không. Tiểu Triệu, cậu không cần gọi điện nữa, đến bến tàu xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nghe ngóng xem người bị ảnh hưởng có phải chỉ có mỗi chúng ta hay không. Minh Nghi cô tới văn phòng hải quan một chuyến tìm hiểu xem nguyên nhân là gì.”

“Vâng!” Hai người lập tức làm theo mệnh lệnh.

Bận rộn cả ngày nhưng mọi việc vận chuyển vẫn chẳng có tiến triển gì thêm. Điều đó khiến cho ai nấy đều nhụt chí. Chung Mạn cũng không có biện pháp gì. Thấy đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, cô lập tức quay người vào văn phòng gọi cho Benton. Nửa tiếng sau, cô gác máy thở dài, chạy tới gõ cửa phòng làm việc của Mạc Lâm.

Mạc Lâm đang nói chuyện điện thoại, thấy Chung Mạn đến liền dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống trước.

“Willim, ai lại rảnh rỗi đi nói với cậu mấy chuyện vặt vãnh này?”

Đầu dây bên kia rì rì rầm rầm. Mạc Lâm quét mắt nhìn Chung Mạn, vừa nói chuyện vừa ấn nút mở loa, giọng nói của Willim liền được truyền đến từ loa ngoài: “Cậu không cần quan tâm người đó là ai, cậu chỉ cần nói cho tôi biết có phải đơn hàng vài triệu đô của các cậu không thể vận chuyển đến đúng hạn có phải không?” Đây là vài triệu đô la, nếu đổi thành nhân dân tệ…. chỉ nhìn thôi cũng phát hoảng.

“Chưa tới hạn đâu, nhưng mấy người đó cũng rảnh rỗi quá rồi đấy?” Mạc Lâm muốn trấn an bạn mình, đồng thời ám chỉ cấp trên của mình cũng rất nhàn rỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-137.html.]

“Không phải trước kia cậu luôn nói làm gì cũng phải nhìn xa trông rộng, phải lo trước tính sau sao?” Mặc dù Willim là người phương Tây, nhưng cũng hiểu đạo lý ‘gậy ông đập lưng ông’. “Cậu mau nói thật đi.”

Cho dù quan hệ có thân mật đến đâu, cấp trên vẫn là cấp trên. Mạc Lâm biết rõ việc này không thể qua loa là được, đành phải thành thật giải thích. “Mấy lô hàng đó bị hải quan giữ lại. Vốn ban đầu định thứ tư sẽ gửi vào kho, giờ phải dời lại.”

“Hải quan nói gì?”

“Hải quan Mỹ đã gửi thư nói rõ nguyên nhân, nhưng hải quan Trung Quốc thì không rõ.” Mạc Lâm thở dài, suy cho cùng anh ta lớn lên ở Mỹ, đôi khi vẫn không quen với cách làm việc ở Trung Quốc. “Tôi đã để một nhân viên lâu năm ở bộ phận vận chuyển đi thăm dò rồi, để xem rốt cuộc bọn họ muốn gì.”

“Đây là Trung Quốc.” Willim quăng ra một câu cửa miệng của người nước ngoài.

“Willim, cậu có quen ai có thể giúp đỡ tôi vụ này được không?” Một cấp dưới giỏi nên biết đúng lúc xin cấp trên giúp đỡ, mà Mạc Lâm chính là cấp dưới giỏi.

“Để tôi nghĩ thử xem, nếu có sẽ báo cho cậu sau.” Trước khi cúp máy, Willim chân thành nhắc nhở, “Nếu kinh doanh ở chi nhánh Trung Quốc phát triển nhanh hơn trụ sở tại Mỹ thì bảng thành tích sẽ vô cùng tốt. Năm trước Smith trở về liền được thăng lên hai cấp, hiện tại không ít người đang nhắm vào vị trí tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa.”

“Tôi hiểu.” Mạc Lâm biết người bạn kiêm ông chủ này đang lo lắng cho anh ta, nếu không Willim cũng sẽ chẳng cố ý gọi điện để anh ta có cơ hội xin cứu giúp, còn thẳng thắn nói cho anh ta biết về tình hình thực tế ở Mỹ. “Tôi sẽ cố hết sức, cậu yên tâm đi.” 

Mạc Lâm cúp máy, biểu cảm không hề thay đổi, nhưng Chung Mạn vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi uể oải trong mắt anh. Môi cô vừa động, Mạc Lâm đã mở lời:

“Có tin gì à?”

“Ừ, ngài Benton đồng ý để hàng của chúng ta và hàng của nhà máy khác dùng ‘chung kho’, như vậy trước thứ tư chúng ta nhập hàng vào kho là được.” Chung Mạn dè dặt đáp, đồng thời quan sát sắc mặt của Mạc Lâm.

Loading...