Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:17:19
Lượt xem: 5

Hôm nay sao lại quay người dễ dàng thế này, sao sofa lại trở nên rộng rãi như vậy?

Thiếu vắng đương nhiên là Diệp Minh Hi thường ngày vẫn luôn bám dính lấy cô.

Cô mở to mắt tìm cậu, không phí chút hơi sức đã thấy Diệp Minh Hi ngồi ở bàn ăn. Trước mặt trống trơn không có thứ gì, cậu chỉ ngồi yên lặng cúi đầu, không hề động đậy.

Bóng dáng cô độc của Diệp Minh Hi như kim nhọn đ.â.m vào trái tim Chung Mạn. Trông cậu như vậy rất giống như khi mới tới nhà cô, ngày nào cũng ngây người xem TV, mà thực ra cái gì cũng không thèm nhìn.

Ngỡ rằng trẻ con không bao giờ hằn học, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, Chung Mạn không khỏi có chút lo lắng.

Chiều nay, cô thực sự đã làm tổn thương cậu đến vậy sao?

Chung Mạn dừng mắt ở bóng dáng cô đơn của nó một lúc lâu, biết rõ nếu mình còn không chủ động ra tay, thằng nhóc này có thể ngồi đến tận lúc thiên hoang địa lão. Cô lập tức quyết định đổi bị động thành chủ động, dùng giọng nói dịu dàng nhất hiền hòa nhất, cô nói:

“Minh Hi, em ngồi đó làm gì?”

Diệp Minh Hi co người lại, không lên tiếng.

Thấy cậu phớt lờ mình, Chung Mạn có chút luống cuống, cố giữ bình tĩnh nói: “Ở đó không có gì hay đâu, tới xem TV với chị đi?”

Chân Diệp Minh Hi đá đá, vẫn không mở miệng.

“Bên đây có đồ ăn vặt này.”

Hai chân cậu khẽ động đậy.

“Sofa thoải mái lắm nha.”

Lần này cả hai tay của cậu cũng động đậy.

“Còn có gối ôm mềm mại nữa.”

Đầu Diệp Minh Hi nghi ngờ quay qua quay lại mấy lần.

Đối với những chuyện khác ngoài công việc, Chung Mạn dạo này kiên nhẫn rất có hạn. Dụ ngon dụ ngọt cũng không có phản ứng, cô bèn giả giọng ủ rũ nói: “Này, nhóc, em mà không ra đây, chị mặc kệ em luôn đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-133.html.]

Vừa rồi cậu chỉ run tay động chân giờ đây lập tức bật dậy chạy đến chỗ Chung Mạn. Đến khi đến gần cô, cậu lại ổn định bước chân, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, đưa mắt nhìn xuống dưới đất, kiên quyết không nhìn Chung Mạn.

“Em làm sao vậy?” Chung Mạn ngồi dậy, nản lòng gãi gãi đầu. “Chiều nay là tại chị ngớ ngẩn, không biết làm sao lại đẩy em ra. Đừng giận chị nữa được không?”

Ánh mắt Diệp Minh Hi liếc trộm sang Chung Mạn, hiển nhiên rất hoài nghi những lời này, muốn kiếm tìm sự bảo đảm.

“Sao, chị còn lừa em được à?” Chung Mạn bị cậu làm cho dở khóc dở cười, “Không phải em từng hứa có chuyện gì cũng sẽ nói ra đấy sao? Bây giờ em đang nghĩ gì, nói cho chị biết, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.”

Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện! Chung Mạn hăng hái vểnh tai nghe.

“Em….” Diệp Minh Hi hít vào một hơi, lại lén nhìn Chung Mạn, ấp a ấp úng hỏi: “Em, em thực sự có thể… qua đó được sao?”

Tim Chung Mạn xiết chặt lại, “Đương nhiên, không phải chị gọi em tới à?”

Sau khi lấy được đáp án khẳng định, cậu do dự cất bước, đến trước sofa vẫn không chịu ngồi xuống, ngoảnh đầu lại có chút băn khoăn, lưỡng lự hỏi Chung Mạn:

“Em, em được ngồi thật à?”

“Trước đây em đâu có lải nhải như vậy đâu.” Chung Mạn thò tay trực tiếp túm cậu kéo lên sofa, nào đoán được sức kéo quá lớn khiến cậu ngã thẳng xuống người cô. Cơ thể ngày một trưởng thành của cậu ép lên cơ thể mềm mại của cô, hơi thở nam tính phả vào mặt cô, nhưng lần này cô không dám đưa tay đẩy nữa, mà không ngừng thầm nhủ với chính mình: “Chung Mạn mày không được nghĩ nhiều, đây là em mày, đây là em mày….”

Diệp Minh Hi thấy Chung Mạn không phản ứng, tìm vị trí quen thuộc thoải mái nhất dựa vào lòng cô. Cậu chẳng mảy may để ý chiều cao của mình đã hơn nhiều so với trước, hai chân miễn cưỡng gập lại mới nằm vừa vào salon mà không đè đau cô.

“Thực sự có thể sao….” Dựa vào lòng cô, Diệp Minh Hi được một tấc lại tiến một thước thấp giọng hỏi.

“Có thể, có thể.” Để tăng sức thuyết phục, Chung Mạn đưa tay xoa đầu cậu như trước đây. Sự đụng chạm này dường như đã vô tình kích hoạt phải bộ phận gì đó, đôi tay rắn chắc đột nhiên ngang ngược chen vào ôm lấy eo cô, lồng n.g.ự.c cô cũng bị hơi thở ấm áp đè nặng. Cả người cô tựa như bị một chiếc khóa sắt dày đặc kiên cố nhất giam chặt lấy, hãm thật chặt, ép đến gần như ngạt thở.

Cô há miệng muốn kêu, bên tai lại nghe được Diệp Minh Hi rầu rĩ trầm giọng hỏi:

“Đừng đẩy em ra, được không…..”

Cổ họng cô nghẹn lại, nói không nên lời. Cậu vẫn tiếp tục lẩm bẩm:

“Em chỉ có chị thôi, đừng đẩy em ra, được không….”

Trong phút chốc, cô nghe thấy giọng mình truyền đến:

“Minh Hi, chị sẽ không đẩy em ra, không bao giờ.”

Loading...