Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-02-06 18:08:29
Lượt xem: 0
“Ừ, chuyện kỳ hạn giao hàng này tốt nhất vẫn nên trao đổi qua điện thoại vẫn hơn.” Mạc Lâm khởi động xe, thấy Chung Mạn không nói lời nào liền hỏi: “Sao, vẫn còn giận anh à?”
“Em không giận, anh đúng mà.” Chung Mạn rầu rĩ đáp.
“Đôi khi biết là một chuyện, cảm giác lại là một chuyện khác. Cho dù là anh, nếu bị ép buộc phải nhường cho người khác, anh cũng sẽ mất hứng.”
“Anh mà cũng biết mất hứng?” Chung Mạn bất ngờ hỏi.
“Đương nhiên, anh cũng là con người mà.” Mạc Lâm kinh ngạc bật cười, “Em nghĩ anh là cái gì?”
“Em không biết, em chỉ cảm thấy mình trẻ con quá, biết rõ anh đúng mà vẫn hậm hực không vui.”
“Không sao, trước kia anh thậm chí còn xông vào phòng cấp trên tranh cãi ầm ĩ. Em chỉ hờn dỗi đã là không tệ rồi.” Mạc Lâm thuần thục rẽ xe sang hướng khác, tiếp tục nói, “Con người mà, tuổi tác khác nhau, suy nghĩ tất nhiên cũng sẽ khác.”
“Cũng đúng.” Chung Mạn thở dài gật đầu.
Chiếc xe mau chóng đỗ lại dưới căn hộ. Diệp Minh Hi vẫn nhìn ngắm chiếc xe đáng ghét kia qua cửa kính như mọi khi. Thế nhưng hôm nay cậu mải ngơ ngẩn trước cửa sổ, chưa kịp chạy về phòng giả bộ ngủ thì Chung Mạn đã đỏ mặt mở cửa vào nhà.
“Muộn vậy rồi còn chưa ngủ à?” Giọng Chung Mạn bất giác run rẩy.
Diệp Minh Hi quay lưng không nói lời nào, trong đầu vẫn chỉ có hình ảnh ban nãy, làm cho trái tim cậu tan nát thành từng mảnh.
Trong bóng đêm mờ mịt, đèn đường nhàn nhạt chiếu vào phòng, khiến nửa người cậu bị nhuộm thành màu cam. Chung Mạn vốn không nhìn thấy mặt cậu, nhưng cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt vô tư lại phản chiếu hết thảy, khiến cô nhận ra hai gò má ngày thường có chút hồng hào của cậu giờ phút này lại tái nhợt như tờ giấy. Đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu khoác lên trùng trùng điệp điệp bóng mờ. Ở nơi ngọn đèn không thể chiếu tới, tối đen như mực ấy, cậu tựa như sắp biến mất trong bóng đêm mờ ảo, lại như đang bị bóng tối từ từ ăn mòn, chiếm đoạt, nuốt chửng.
Không hiểu vì sao, cảnh tượng cậu đứng ở nơi nửa sáng nửa tối này lại khiến Chung Mạn cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Người đứng ở đó là ai?
Thực sự chính là đứa trẻ mà mình luôn gọi ‘nhóc con’, ‘nhóc con’ mỗi ngày sao?
Nét mặt bi thương tịch mịch đến vậy, sao có thể xuất hiện trên mặt một đứa trẻ?
“Minh Hi?” Cô chần chờ khẽ gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-125.html.]
Diệp Minh Hi rốt cuộc cũng nghe thấy, cậu quay đầu, trên mặt vẫn là sự ngoan ngoãn ngày thường, dường như sự cô tịch vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua của Chung Mạn.
“Chị về rồi à?” Cậu ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, làm như đã được chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
“Ừ….” Chung Mạn im lặng quan sát cậu một hồi, dè dặt hỏi. “Em không sao chứ?”
“Có chuyện gì à?” Cậu khó hiểu nhìn cô, nghiêng đầu hỏi.
Chung Mạn nhìn cậu chằm chằm thật lâu, thấy cậu vẫn là nhóc con ngày thường. Cô nghĩ thầm, lẽ nào là tại mình quá mệt mỏi, nên không nhận ra thằng bé?
“Không có gì, chị bị hoa mắt thôi.” Cô lắc đầu thong thả bước đến sofa ngồi xuống. “Đúng rồi, chị còn chưa nói cho em biết…..”
Diệp Minh Hi đoán được cô định nói gì, hai tay đang giấu sau lưng đột nhiên siết chặt lại. Mười ngón tay bấm chặt vào nhau quá mức đau đớn, nhưng cậu thà bị gãy ngón tay cũng không muốn nghe Chung Mạn nói tiếp.
Đáng tiếc chuyện đời vĩnh viễn không theo ý người.
“Cuối cùng chị cũng có bạn trai rồi, nhanh nhanh chúc mừng chị đi!” Chân mày Chung Mạn có phần đắc ý nhếch lên, nắm lấy chiếc gối ôm trong tay vui vẻ nói. “Người đó em cũng biết đấy.”
“Là chú Mạc?”
“Cái gì mà chú, nếu anh ấy là chú thì chị là dì của nhóc à? Em phải gọi là anh Mạc.” Dứt lời, lại gật gù nói tiếp, “Đúng, chính là anh Mạc.”
Nghe cô vui vẻ tuyên bố như vậy, trái tim Diệp Minh Hi bỗng co rút lại, miễn cưỡng mỉm cười nghĩ một đằng nói một nẻo “Chúc mừng”, đôi môi trở nên trắng bệch. Chung Mạn không hề biết được cậu đang không thoải mái. Cô dụi dụi mặt lên gối ôm vài cái, chìm trong suy nghĩ của chính mình, thỏa mãn nói: “Vấn đề gì cũng giải quyết xong, cuối cùng cũng nhẹ nhõm rồi….”
“Em biết không, Mạc Lâm được ở lại Trung Quốc rồi. Anh ấy nói ban đầu còn lo lắng vô cùng, nhưng bây giờ mọi người đều ủng hộ, anh ấy mới…”
“Anh ấy nói chị không giống những người khác, anh ấy…”
Diệp Minh Hi không biết cậu đã nghe Chung Mạn kể về Mạc Lâm bao lâu, cũng không biết cậu đã về phòng mình như thế nào. Cậu chỉ biết lòng cậu rất đau, đau lắm, đau đến mức cậu không thể không nằm nghiêng ôm lấy cơ thể mình, chỉ có thể cắn chặt răng gắng sức kiềm chế, cầu nguyện ông trời hãy để khổ sở mau qua đi.
Nhưng cậu quên rằng ông trời đã sớm vứt bỏ cậu.
Đã lạnh lùng cướp đi cha mẹ của cậu, bây giờ cũng không có ý định chìa tay ra giúp đỡ, mà còn ngại cậu chưa đủ khổ sở, giáng tiếp nỗi đau xuống cuộc đời đầy bất hạnh của cậu.
Dường như ông trời lấy việc hành hạ cậu đau đớn là thú vui, thích thú tham lam để trái tim cậu chạy loạn khắp nơi, tinh quái ra sức lôi kéo từng sợi thần kinh căng cứng, trêu đùa từng bộ phận trong cơ thể cậu.