Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:37:11
Lượt xem: 3

“Như vậy lượng công việc của chúng ta sẽ được dàn đều hơn một chút, không cần tăng ca thâu đêm vào mùa cao điểm.” Chung Mạn mỉm cười bổ sung thêm.

“Giờ cũng đâu phải là tất cả nhân viên đều tăng ca.” Lâm Thành làm như vô tình liếc về phía Chung Mạn một cái.

Chung Mạn thầm hít một hơi, giả bộ như nghe không hiểu, “Nước ngoài đã có nghiên cứu, dù là với công ty hay nhân viên thì tăng ca đều không có lợi. Dù sao thì sức khoẻ của nhân viên cũng là cốt lõi của công ty.”

Lúc này Mạc Lâm ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thành, trên mặt Mặc Lâm chẳng hề có biểu cảm nào đặc biệt. Ấy vậy mà Lâm Thành bỗng có cảm giác mình vừa mới làm liều, cứ như tên nhóc mới bước chân vào đời, sau khi mạo muội hành động thì biết mình làm sai. Đã lâu lắm rồi anh ta không có cảm giác này, bây giờ cũng chẳng có mấy người tạo được cho anh ta loại áp lực như thế.

Chung Mạn chẳng mảy may cảm nhận được sóng ngầm giữa Mạc Lâm và Lâm Thành, chỉ thở phào một hơi vì Lâm Thành không đuổi đánh đến cùng.

Cuộc thảo luận diễn ra mãi cho tới gần giờ ăn trưa. Mạc Lâm mời ba người họ đi ăn chung, nói là mong rằng sau này tiếp tục hợp tác vui vẻ. Cấp trên có lòng như vậy, cấp dưới tất nhiên là phải nể mặt. Khi đi tới nhà hàng Lục Hữu Lượng khe khẽ nói một câu với Chung Mạn:

“Lát nữa anh có chuyện nói với em, đừng chạy đi lung tung.”

Tất nhiên là Chung Mạn đồng ý. Nhưng sau khi về công ty, Lục Hữu Lương liền bị Mạc Lâm gọi vào trong phòng làm việc để kiểm tra đơn đặt hàng và thời hạn giao hàng cho khách. Trong khoảng thời gian này người của nhóm Lục Hữu Lương liên tục bị gọi vào trong rồi lại bị đuổi ra ngoài, chỉ có mình Lục Hữu Lương là vẫn ở mãi trong đó.

Vì Lục Hữu Lương kêu cô đừng chạy lung tung nên dù cho đã hơn sáu giờ rồi Chung Mạn cũng không dám bỏ đi. Cô đang vừa trả lời email để câu giờ, vừa liên tục liếc về phía cửa phòng Mạc Lâm.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, cửa phòng vẫn chẳng có chút dấu hiệu sẽ được mở ra nào.

Sáu rưỡi rồi, còn không đi nữa là cô sẽ muộn giờ làm thêm mất. Chung Mạn cố đợi thêm mười phút nữa, xác định Lục Hữu Lương thật sự sẽ không ra ngoài mới vơ lấy túi xách vội vàng rời đi.

Hai mươi phút sau cuối cùng Lục Hữu Lương cũng ra ngoài Anh ta cầm điện thoại tới góc cầu thang gọi cho Chung Mạn, ai ngờ chuông mới đổ một hồi đã nhảy sang hộp thư thoại, hiển nhiên là bị đối phương cố tình tắt đi, còn gọi nữa là tắt nguồn luôn.

Lục Hữu Lương biết thói quen không bao giờ tắt nguồn ngoài lúc làm việc của Chung Mạn, điều này chứng tỏ bây giờ cô đang đi làm thêm. Anh ta còn đang định giáo huấn cô trên đường cô tới trung tâm dạy thêm, bảo cô phải cẩn thận đừng để thủ đoạn của Mạc Lâm lừa, nhưng giờ thì nói kiểu gì? Cái thời gian này vừa khéo một cách đáng c.h.ế.t mà!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-122.html.]

Lẽ nào anh ta cũng phải đến tận cửa đợi Chung Mạn tan làm? Nếu mà đi đợi thật, Mạc Lâm còn không bóp c.h.ế.t anh ta luôn sao?

Hay là anh ta nên hy sinh cái tôi, giả vờ làm bạn trai của Chung Mạn?

Mạc Lâm vẫn còn 5 năm ở Trung Quốc, nếu đắc tội anh ta… Lục Hữu Lương rùng mình, gọi điện thoại cho Chung Mạn thêm lần nữa.

Chung Tiểu Mạn, đừng trách trúc mã của em không có lương tâm. Anh để lại lời nhắn thoại cho em rồi, em nhớ làm theo lời anh, đề phòng con sói hoang!

※※※※※

Chung Mạn đi ra từ lớp học của trung tâm bổ túc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạc Lâm.

“Sao anh lại vào đây?” Cô ngạc nhiên hỏi Mạc Lâm đang mải nói chuyện rôm rả với Lâm Tịnh.

“Bên ngoài nóng quá nên tôi vào trong đợi.” Dường như cảm nhận được sự lúng túng của Chung Mạn, Mạc Lâm đứng dậy nói. “Nếu cô không thích, vậy thì tôi ra ngoài.”

“Đừng.” Sao lại nói như kiểu cô muốn đuổi người đi vậy. Chung Mạn kéo anh ngồi xuống, liếc mắt thấy Lâm Tịnh đứng cạnh đang nháy mắt với cô, cười một cái rõ gian, trên mặt không khỏi nóng ran.

“Tôi nói này, hai người đi ra ngoài hết đi. Tôi không đi được, chỉ ở đây có cố gắng thêm nữa cũng không phải cách hay đâu.” Lâm Tịnh nói xong bèn đẩy Chung Mạn về phía cửa lớn, còn cười trộm bên tai cô, hỏi: “Cuối cùng cũng từ tối ra sáng rồi hả?”

Mạc Lâm đi theo sau hai người bọn họ với khoảng cách chẳng gần cũng chẳng xa. Đợi tới khi ba người đi ra khỏi cổng trung tâm dạy thêm, Lâm Tịnh bỗng nói với Mạc Lâm: “Cậu Mạc, đứa em gái này của tôi đẹp người đẹp nết, muộn thế này đi trên đường e là sẽ bị lừa đi mất. Cậu có thể đưa nó về hộ tôi không?”

“Tất nhiên, đây là vinh hạnh của tôi.” Mạc Lâm trịnh trọng đáp lời, thái độ nghiêm túc khiến Lâm Tịnh càng thêm thiện cảm.

Trông Chung Mạn có vẻ cẩu thả lơ đễnh, thật ra vừa mảnh mai vừa quật cường, nhắm trúng thứ gì thì bất kể thế nào cũng sẽ dũng cảm tiến về phía trước, mười con bò mộng cũng không kéo về được. Giống cô ta như trước kia khi mới bước vào đời, vẫn giữ được tấm lòng son. Đây cũng là lý do cô ta luôn sẵn sàng giúp đỡ Chung Mạn.

Loading...