Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:36:18
Lượt xem: 1
Tên tuổi của trường Hoằng Văn nổi lên như diều gặp gió. Tiếng tăm của trường trở nên tốt đẹp, danh tiếng của lãnh đạo học sinh Trương Dũng cũng được nâng lên đôi chút, nhưng Tần Tâm Lan lại không hề bị dìm xuống dưới. Hai bên vẫn cứ như vậy mà duy trì thế cân bằng một cách kỳ lạ.
Chưa được mấy hôm, một chuyện long trời lở đất đã xảy ra.
Một đoạn ghi âm được phát tán trên mạng với tốc độ chóng mặt, mà giọng nói của nhân vật chính, có chín phần giống với Tần Tâm Lan.
“Tráo đổi các chất cho nhau, làm to nút lọ để tăng sức công phá, rưới đường trắng lên que khuấy nhựa… Nếu vẫn không được thì mở nắp lọ oxy già ra để gây nổ… Chỉ cần phá hỏng lần đánh giá này, Trương Dũng chắc chắn sẽ bị người người chỉ trích, muốn không thất thế cũng khó…”
Đoạn ghi âm rõ ràng cộng thêm lời khai của những người có mặt tại phòng thực hành Hoá hôm đó. Không ngờ để hãm hại Trương Dũng, Tần Tâm Lan sẵn sàng bỏ mặc lợi ích chung, chứng cứ chuyện bày kế hãm hại đã vô cùng xác thực, không thể bác bỏ.
Không ngờ lại có kẻ muốn phá hỏng buổi đánh giá mà mọi người đều hi vọng tổ chức thành công!
Tần Tâm Lan trước giờ hiền hoà nhã nhặn với người khác hoá ra lại là kẻ tiểu nhân đạo đức giả lòng dạ độc ác!
Lẽ ra Trương Dũng cũng chẳng nhận được ca ngợi rầm rộ gì đâu. Nhưng đem so với Tần Tâm Lan, mọi người liền cảm thấy cậu ta thật đáng kính trọng và khâm phục, là anh hùng bảo vệ danh tiếng và hình tượng của trường, là người có công giúp trường Hoằng Văn nhận được đánh giá cao của đoàn đánh giá!
Ngày thường cảm thấy cậu ta khiếm nhã, giờ lại thấy thật ra cậu ta là người không câu nệ tiểu tiết.
Ngày thường thấy cậu ta dung tục, giờ lại thấy chẳng qua cậu ta không thích làm bộ làm tịch mà thôi.
Ngày thường thấy cậu ta ngang ngược, giờ lại thấy cậu ta có phong thái của bậc vương giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-118.html.]
Còn về Tần Tâm Lan, cô ta nhanh chóng trở thành kẻ thù chung của toàn trường. May mà cô ta có gia thế hùng hậu nên không ai dám làm. Nhưng đi trong trường, người đứng gần thì phớt lờ cô ta, người đứng xa thì chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô ta. Đám người lúc trước vây quanh nịnh bợ cô ta giờ chỉ còn lại một hai người, hai người này cũng cảm thấy mình chưa rời xa cô ta là ban ơn, coi như tận tình tận nghĩa rồi, thái độ đối với cô ta từ ngày thường a dua nịnh hót giờ trở nên vô cùng lạnh nhạt. Nếu tình hình này cứ tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới địa vị của Tần Tâm Lan trong gia tộc.
Phải biết là bố mẹ dốc hết tâm sức đưa cô ta tới ngôi trường này, học hành là việc thứ yếu, quan trọng nhất là đưa con gái tới nơi tập trung con cái của các gia đình giàu sang quyền thế. Từ nhỏ đã bồi dưỡng quan hệ thân thiết với những người có thân phận khác nhau, tới khi ra ngoài xã hội thì đám người này sẽ trở thành mạng lưới quan hệ rộng lớn không thể phá vỡ nổi của cô ta, có lợi ích vô cùng lớn với việc kinh doanh của gia tộc. Đây cũng là lý do vì sao Tần Tâm Lan phải tìm đủ mọi cách để tranh giành lợi ích với Trương Dũng.
Tần Tâm Lan biết mình cần phải nhanh chóng xoay chuyển tình thế, mà nhiệm vụ đầu tiên là bắt được hung thủ hãm hại cô ta.
Kẻ khả nghi nhất, hiển nhiên là Diệp Minh Hi, người đã giúp cô ta bày mưu hiến kế và cũng có mặt khi cô ta bị ghi âm.
“Diệp Minh Hi, cho tôi biết chứng cứ có thể chứng minh cậu trong sạch đi.”
“Tiền bối, luật pháp quy định mọi người đều được coi là vô tội.” Diệp Minh Hi vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh. “Nếu tiền bối có chứng cứ chứng minh tôi hãm hại chị, vậy hãy đưa ra đi.”
“Giờ cậu không nói, e là sau này cậu sẽ phải van xin tôi nghe đấy.” Tần Tâm Lan cười nhạt, dường như không hề bận tâm. “Tới lúc đó tôi có muốn nghe hay không, khó nói lắm.”
“Vậy sao…” Diệp Minh Hi cũng cười, lắc đầu như thể đã hết cách với Tần Tâm Lan. “Tiền bối, có thể cho mượn điện thoại không?
Tần Tâm Lan ngẩn người. “Cậu giở trò gì vậy?!”
“Mượn điện thoại thôi mà, không được sao?” Cùng lắm thì cô ta không cho mượn, cậu cũng sẽ không nói.
Cũng không tính là yêu cầu quá đáng gì, Tần Tâm Lan cân nhắc một lát, đưa tay vào trong túi lấy ra một chiếc điện thoại đưa tới tay Diệp Minh Hi.
Diệp Minh Hy tắt điện thoại đi, mới thong thả nói: “Người đầu tiên tiền bối hỏi tội chắc là tôi đúng không? Nhưng tôi làm việc này thì có được ích lợi gì? Rõ ràng biết là chuyện rất dễ bị vạch trần, rõ ràng biết tiền bối gọi bừa một cú điện thoại là có thể khiến tôi không thể sống tiếp ở thành phố X này. Tôi đâu có gan làm như vậy?”