Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:23:37
Lượt xem: 3
Diệp Minh Hi nằm trên giường, trằn trọc không yên.
Thường thì tiếng động cơ đều sẽ vang lên từ khoảng nửa tiếng trước. Nhưng hôm nay mãi tới giờ này, bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Lúc này, không ngờ cậu lại mong ngóng tiếng động cơ đáng ghét kia mau mau xuất hiện đến thế.
Nhưng cứ như thứ bạn càng muốn tìm thì mãi chẳng tìm thấy vậy. m thanh càng mong ngóng thì lại càng chẳng chịu vang lên.
Diệp Minh Hi muốn điều khiển suy nghĩ của mình, nhưng trong đầu không ngừng xuất hiện đủ loại lý do để cô về nhà muộn. Có thể họ đói nên đi ăn khuya, có thể trên đường bị tắc xe, có thể…
Đêm càng khuya hơn, cứ từng điều từng điều lần lượt xuất hiện, ngày càng nhiều thêm. Trong đầu cậu như mớ bòng bong, nhớ tới nụ cười dịu dàng của cô, nhớ tới bàn tay ấm áp của cô, nhớ tới cái ôm mềm mại của cô. Những thứ tốt đẹp ấy từng chỉ thuộc về cậu, giờ có thể đang được một kẻ khác chạm vào, vuốt ve, hôn lấy.
Cậu tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tưởng tượng ra phản ứng mà cô sẽ có, dường như chóp mũi cũng ngửi thấy được mùi hương của cô… Cơ thể Diệp Minh Hi nóng lên, đầu cũng trở nên mê man, suy nghĩ chìm đắm trong sự ấm áp và tốt đẹp chỉ thuộc về cậu, chỉ một mình cậu thôi…
Mãi tới khi tiếng động cơ chờ đợi đã lâu vang lên, cậu mới bị kéo về hiện thực.
Cậu ngước mắt nhìn đồng hồ báo thức, đã là một giờ sáng.
Chìa khoá leng keng, khoá cửa lách cách, hình ảnh Chung Mạn cẩn thận đi lại thật nhẹ nhàng xuất hiện trong đầu Diệp Minh Hi. Sau khi tiếng nước chảy ào ào biến mất, ngoài cửa vẫn chưa trở nên yên tĩnh, tiếng bàn phím lạch cạch lạch cạch lại vang lên.
Đã là hai giờ rồi. Bảy giờ sáng mai Chung Mạn phải dậy đi làm. Năm tiếng quý giá để ngủ đang đếm ngược, con chuột vẫn kêu lách cách.
Sự bất lực và áy náy mạnh mẽ dâng lên cuồn cuộn, Diệp Minh Hi cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi. Con tim cậu tắc nghẹn như bị rót chì, đôi tay nắm lại thành nắm đ.ấ.m đè mạnh lên lồng ngực, xương cốt đều đang thét gào, trái tim bên trong bị nỗi đắng cay giày vò tàn nhẫn lại chẳng nhận được chút thoải mái nào.
Ba giờ mười lăm phút, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Đau đớn trong Diệp Minh Hi lại ngày càng trở nên rõ rệt.
Chẳng biết đã qua bao lâu, căn phòng dần bừng sáng.
Tiếng mở cửa lại lần nữa vang lên, sau đó là tiếng nước, tiếng va chạm của cốc, tiếng giày cao gót nện trên sàn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-114.html.]
Sau khi Chung Mạn ra khỏi nhà, Diệp Minh Hi rời giường đánh răng rửa mặt, ánh mắt dừng lại trên bộ đồng phục, màu sắc rực rỡ trên huy hiệu trường kích thích thị giác của cậu. Cậu bỗng nảy lên ý định muốn giơ tay xé nó ra tan tành, để tiếng vải bị xé rách làm dịu đi thống khổ trong cậu.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ xuyên vào qua lớp kính, khiến chiếc sơ mi trắng ánh lên sắc vàng. Cậu bỗng hiểu ra, nếu chỉ có thể cuộn mình dưới sự bao bọc của cô, nếu không thể vai kề vai đứng bên cạnh cô, cậu hoàn toàn không có tư cách để ở lại đây.
Lúc ấy cậu đã có quyết định của riêng mình.
※※※※※
Bôn ba suốt mấy ngày, Chung Mạn lại nhận được một bức thư.
Cái khác ở đây, nó là bức thư báo tin vui.
“Em nhà học tập tốt, nhiệt tình tham gia hoạt động ngoại khoá, giành được ‘Học bổng Ngôi sao ngày mai’, được miễn tất cả chi phí cho năm học sau.”
Thế giới lúc này cứ như trong mơ. Chung Mạn xem bức thư này tới ba lần, sau khi xác định mình không hiểu sai chút nào, cô thở phào một hơi dài, đôi chân thả lỏng, để cơ thể dính đầy bụi đường của mình ngã lên sofa, mặc kệ cho bức thư kia phủ trên mặt, phập phồng theo hơi thở của cô.
Hưởng thụ cảm giác trên mây thêm một lúc, đầu cô bắt đầu hoạt động.
“Phải gọi điện bảo chị Lâm huỷ ca dạy mới hôm trước đã nhận…” Lấy tay xoa xoa mặt, cô biết mình nên ngồi dậy lôi điện thoại ra, nhưng tất cả các bộ phận trên cơ thể đều kêu gào không muốn động đậy.
Thôi để cô lười thêm vài phút nhé? Mấy phút nữa thôi.
Cô đang nằm ườn như đống bùn trên sofa, cửa phòng Diệp Minh Hi bỗng vang lên tiếng mở cửa. Cô bỏ cánh tay đang chắn ánh đèn ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Diệp Minh Hi đang híp mắt, đầu tóc rối bù đi qua.
“Chị làm em tỉnh giấc à?” Chung Mạn có chút áy náy.
“Không phải, em muốn uống nước thôi.” Nói xong, cậu vào phòng bếp rót một cốc nước rồi đi tới trước sofa. Chung Mạn dịch dịch vào bên trong, để Diệp Minh Hi có thể ngồi bên ngoài.
Hai người đều không nói gì. Diệp Minh Hi uống được hai ngụm nước rồi đặt cốc xuống, tiện tay nhặt bức thư rơi trên đất lên. Dù sao việc cũng đã được giải quyết rồi, Chung Mạn không có ý định kể đầu đuôi mọi việc, chỉ nói khích lệ cậu: “Nhóc con, giờ em chơi bóng rổ đỉnh lắm à? Giỏi thật đấy, lấy được cả học bổng.”
“Cũng tàm tạm.” Đây chắc chắn là khiêm tốn. Từ sau khi lập thành ‘cặp đôi thần thâu’ với Tiểu Ngũ, trường trung học Hoằng Văn đánh đâu thắng đó ở các trận đấu bóng rổ lớn nhỏ, chưa từng nếm mùi thất bại. Đây cũng là lý do ban đầu cậu nghĩ mình nắm chắc việc xin được ‘Học bổng vận động viên’.