Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 197: Đu Xích Đu

Cập nhật lúc: 2025-11-17 07:31:45
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong ngục, nam tử thấy tiếng động liền đầu, lập tức thấy Tần Kim Chi đang cạnh song sắt.

Hắn mỉm dịu dàng, dậy hành lễ:

“Quận chúa.”

 

Tần Kim Chi rõ dung mạo và dáng của , bật thành tiếng.

Nàng khoanh một tay ngực, tay còn vẽ vòng tròn trong khí:

“Quay một vòng cho xem thử.”

 

Nghe , nam tử chỉ mỉm nhạt, ngoan ngoãn xoay một vòng.

 

Tần Kim Chi gật gù:

“Quả thật khó kẻ ngươi .”

 

Nam tử dung mạo tuấn mỹ, dáng uyển chuyển, trông giống hệt một , chẳng khác nào một Diệu Đường Xuân thứ hai.

Nếu xuất hiện công chúng, cộng thêm việc mấy ngày nàng ném bạc như nước ở Hòa Xuân Đài, chẳng cần mở miệng, cũng tin ba phần.

 

Tần Kim Chi nam tử mặt, thấy gặp nàng vẫn chẳng hề hoảng loạn, liền tùy ý hỏi:

“Ngươi gì? Muốn lấy mạng ?”

 

Nam tử mỉm dịu dàng:

“Nô gia mạng của quận chúa. Nô gia thế chỉ vì quá yêu thôi.

Cho dù g.i.ế.c nô gia, nô gia cũng bên cạnh .”

 

Tần Kim Chi khẽ tặc lưỡi:

là dân hát xướng mà.”

 

Thì là tưởng nàng thích loại như Diệu Đường Xuân, để tìm một kẻ giống đến thế trong thời gian ngắn như , thật sự dễ dàng gì.

Nam tử vẫn giữ nụ nhạt, chút bối rối, trong mắt cũng chẳng hề sợ hãi.

 

Tần Kim Chi vỗ tay, Vân Tước và Vân Sam lập tức bước .

“Ta  ngươi ngã xuống vực, đó cứu.

gương mặt quá sạch sẽ, thể khiến tin chứ?

Để giúp ngươi một tay.”

 

Vân Tước mở cửa ngục.

Ánh mắt nam tử cuối cùng cũng lóe lên một tia d.a.o động.

Chỉ thấy Vân Tước tung một cước, ngã nhào xuống đất.

Vân Sam rút một con d.a.o găm .

 

“Áaaaaaaa!!!”

 

Máu tuôn , Vân Sam lạnh nhạt lau sạch lưỡi dao, chỉ để nam tử ôm mặt lăn lộn đất.

Máu tươi tràn qua kẽ tay .

 

Ánh mắt gắt gao thẳng  Tần Kim Chi.

Nghe đồn vị quận chúa là kẻ điên.

ngờ, nàng báo hủy dung ngay lập tức.

 

Nhát d.a.o của Vân Sam sâu đến tận xương.

Nếu quận chúa giữ mạng , chỉ đơn giản là hủy dung.

 

Nam tử c.ắ.n chặt răng, oán hận theo bóng lưng chủ tớ Tần Kim Chi rời .

Ba bọn họ dường như chỉ đến để phá hủy dung mạo của mà thôi.

Không thẩm vấn, cũng chẳng cần kẻ lưng là ai.

 

Điên cuồng!

Ma quỷ!

 

Người giam trong thiên lao, hoàng đế sớm lệnh phong tỏa tin tức.

Thế nhưng, ngay hôm , tin tức Tần Kim Chi tư thông bỏ trốn với tình lang, đó g.i.ế.c tình lang, tràn lan khắp phố phường.

 

Dâm loạn vô độ, tâm địa độc ác.

Trong nhất thời, quán tửu lâu khắp Tấn quốc đều đang bàn tán về Tần Kim Chi.

 

Tần Kim Chi và Thôi Oánh cùng trong một lâu.

Người kể chuyện đang kể một cách sống động câu chuyện Tần Kim Chi bỏ trốn cùng nam tử .

Thôi Oánh tức giận đến mức tiến lên, lật tung cái bàn của gã.

Tần Kim Chi gõ gõ mặt bàn, hiệu nàng xuống.

 

“Sao ngươi tức giận? Hắn dám bịa đặt bôi nhọ thanh danh ngươi như !”

Thanh danh đối với một nữ tử quan trọng đến nhường nào, kẻ màn thật quá độc ác.

 

Thế nhưng, Tần Kim Chi thản nhiên:

“Ta vốn chẳng nữ tử bình thường, thanh danh với là vô dụng.”

 

Thôi Oánh khoanh tay:

“Chẳng lẽ để cứ thế mà nhăng cuội mãi?”

 

Tần Kim Chi nhấp một ngụm :

“Không đang đợi kể xong mới đ.á.n.h cho một trận ?”

 

Mắt Thôi Oánh sáng rực:

“Ngươi đợi một chút, tìm cây gậy thật to.”

 

Khi gã kể chuyện rời lâu, Tần Kim Chi cây gậy to bằng nắm tay trong tay Thôi Oánh, bật :

“Ngươi định đ.á.n.h c.h.ế.t ?”

 

Thôi Oánh hậm hực:

“Đánh c.h.ế.t cũng đáng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-197-du-xich-du.html.]

Trong cái thế đạo , nữ tử vốn khổ sở, kẻ phía còn dám dùng chuyện tư thông bỏ trốn để hủy hoại cả đời Tần Kim Chi.

Dù Tần Kim Chi quyền thế, nhưng một khi tam nhân thành hổ*, thanh danh của nàng cũng sẽ  tổn hại nặng nề.

 

Huống hồ, nếu chuyện thành công, bao nữ tử vô tội sẽ vì vu oan mà mất tính mạng.

Kẻ , quả thật tội ác tày trời!

 

Tần Kim Chi rút d.a.o găm từ trong ủng :

“Ta vẫn thích thấy m.á.u hơn.”

 

Mắt Thôi Oánh sáng rực, nàng cũng rút d.a.o từ ủng :

“Ta cũng mang theo một cây.”

 

Hai , cùng bám theo bước chân gã kể chuyện.

Chỉ thấy vội vã trở về một căn nhà.

Cả hai liền tung nhảy sân theo.

 

Thôi Oánh lao thẳng đến gian phòng của gã, đẩy cửa xông .

mở cửa, nàng sững sờ tại chỗ.

Tần Kim Chi thong dong bước đến, đến cửa thấy một bóng đung đưa xà nhà.

 

Thôi Oánh hoảng hốt  đầu:

“Hắn… dùng cổ để đu xích đu ?”

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Là kẻ phía bảo thế thôi.”

 

Hai ngay cửa, giống như mấy bà cô ngoài chợ xem náo nhiệt, lặng lẽ gã kể chuyện treo cổ.

 

Thôi Oánh gãi mặt:

“Ngươi sẽ c.h.ế.t ?”

 

Tần Kim Chi khoanh tay:

“Ta đoán thôi, đến để xác nhận.”

 

Thôi Oánh cũng khoanh tay:

“Cũng đúng, tin tức lan quá lộ liễu, chỉ cần điều tra là sẽ tìm ngay.

Hắn c.h.ế.t thế , là tự sát để tránh tội ?”

 

Tần Kim Chi lắc đầu:

“Muốn tránh tội thì nên bỏ trốn, mấy ai tự sát thật .”

 

Thôi Oánh nhíu mày:

“Thế, treo cổ gì? Đã điều tra đến nơi, c.h.ế.t thì manh mối cũng sẽ lộ thôi.”

 

Khóe môi Tần Kim Chi khẽ nhếch:

“Bởi vì, kẻ lưng khiêu khích .”

 

Thôi Oánh trợn to mắt:

“Dám khiêu khích ngươi, lá gan cũng thật to.”

 

Tần Kim Chi rời :

“Gọi Bạch Quyên Quyên đến nghiệm thi, xem c.h.ế.t thế nào.”

 

Thôi Oánh nghiêng đầu:

“Không treo cổ tự tử ?”

 

Tần Kim Chi hất cằm về phía căn phòng:

“Đây vốn là phòng ngủ, thế nhưng giường và bàn đều phủ đầy bụi, chứng tỏ chẳng ai ở đây.

Vậy mà cửa sổ mở, nếu may mắn, thể tìm thấy dấu chân bậu cửa.”

 

Thôi Oánh bước đến, ánh mắt lóe sáng:

“Quả nhiên là dấu chân, kẻ g.i.ế.c chạy thoát từ đây!”

 

Tần Kim Chi chắp tay lưng, bước :

“Kẻ sai khiến c.h.ế.t ngay khi đến, chỉ kém một bước thôi.”

 

Khóe môi Thôi Oánh cong lên lạnh lẽo:

“Hóa là đang giật dây, đùa bỡn chúng ?”

 

Tần Kim Chi mỉm :

“Thú vị đấy. Kinh thành sắp đại sự , cũng thấy mong chờ.”

 

Thôi Oánh lo lắng:

“Có là đám thế gia bày trò hại ngươi ?”

 

Tần Kim Chi nhún vai:

“Ai mà .”

 

Thôi Oánh nàng, chỉ đành lắc đầu:

“Thôi kệ, với tám trăm cái mưu kế trong bụng ngươi, chắc cũng chẳng dễ gì chịu thiệt .”

 

Tần Kim Chi đầu, hỏi:

“Vệ Tuyết Kỳ ở Thiên Điểu ty thích ứng thế nào ?”

 

Thôi Oánh chút khâm phục:

“Ngươi , Vệ Tuyết Kỳ quả thực thiên phú kinh .

Nhìn bờ vẻ yếu ớt bệnh hoạn, xuống nước trơn tuột như cá chạch, ít Thiên Điểu Vệ học cách bơi lội .”

 

Tần Kim Chi hài lòng gật đầu:

“Tất cả những của Thiên Điểu ty, nhất định đều bơi.”

Loading...