Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 194: Nổi Loạn

Cập nhật lúc: 2025-11-17 05:29:04
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng đế và hoàng hậu xem xét sổ sách và thư từ.

Hoàng đế về phía Lý Sào, :

“Lý Sào, ngươi cấu kết với hoàng tử hãm hại chính nhi nữ của .

Ngươi còn tệ hơn cả heo chó, xứng phụ .

Ngươi còn vì tiền tài mà hại cả Chu gia. Ngươi nhận tội ?”

 

Lý Sào lập tức :

“Bệ hạ, thần vô tội! Xin đừng những lời điên rồ của ả , thần và Minh vương điện hạ trong sạch!”

 

Tần Kim Chi thong thả bước đến bàn của Thôi Oánh.

Chỉ thấy Thôi Oánh từ bàn lấy một xấp giấy tờ.

 

“Lý Thượng thư, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chỉ mang một lên là dám đ.á.n.h động đến ngươi ?”

 

Tần Kim Chi  liếc mắt một cái, Hồng Đức Toàn liền vội vàng chạy đến nhận xấp giấy.

“Đây đều là lời khai của đồng phạm trong vụ hãm hại Chu gia.”

 

Lý Sào c.h.ế.t Tần Kim Chi:

“Kim Chi quận chúa, thù oán, hãm hại hạ quan như thế?”

 

Tần Kim Chi khẽ phủi áo:

“Lý Thượng thư, đừng lo lắng, những lời khai do thẩm tra.”

 

Lý Sào sửng sốt,  do quận chúa thẩm tra là ý gì?

 

Tần Kim Chi :

“Lý Thượng thư, nếu Tấn quốc đại án, ba pháp viện hợp thẩm.

Ngươi là thượng thư, chức cao quyền trọng, nếu oan uổng ngươi, chẳng là tự tay hại hoàng tổ phụ thiếu một hiền thần?

Vậy nên, mời Đại lý tự, Ngự sử đài và Hình bộ cùng thẩm tra.

Thế nào? Vi thị lang với ngươi ?”

 

Lý Sào ngoắt Vi thị lang.

Hắn thực sự phối hợp với Tần Kim Chi điều tra ông !

Vậy mà ông   chút tin tức nào.

Nếu  Tần Kim Chi thể oan uổng cho ông , thì với lời khai xác nhận bởi cả ba pháp viện...

Đường quan lộ của ông xem như hết !

 

Tần Kim Chi sắc mặt Lý Sào dần tái nhợt, khẽ .

Vai nàng khẽ rung, tiếng bộ giao vang lên leng keng.

 

Nàng bao giờ dối, Vi gia thật sự đoạt chức vị thượng thư.

Thế gia đối diện với hoàng quyền luôn là cùng một khối, nhưng trong bóng tối vẫn tranh đấu ngừng.

Gia tộc nào cũng tham vọng.

 

Nàng thậm chí còn cần tay, chỉ cần truyền tin.

Kẻ lập công, kẻ tiến sẽ tự hành động.

Ba đều  nợ nàng một ân tình lớn.

 

Những ánh mắt của điện Tần Kim Chi nay khác hẳn.

Nàng tuyệt hạng chỉ ăn chơi vô dụng.

Chỉ một chiêu chí mạng, Lý Sào còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

 

Còn Minh vương...

Nếu việc Trịnh gia sụp đổ đây vẫn còn khiến mơ hồ, thì giờ chuyện quá rõ ràng.

Trịnh thị thua cuộc là vì Minh vương thua Tần Kim Chi.

 

Hôm nay, nàng chặn đường trở  của Minh Vương.

Minh vương thất bại.

 

Sắc mặt của hoàng đế  trở nên lạnh lẽo.

Một chén vụt bay, nện thẳng trán Tiêu Uẩn.

“Sao sinh một kẻ vô  như ngươi?”

 

Máu lập tức chảy  mắt của Tiêu Uẩn.

“Phụ hoàng! Sao  tin ngoài mà tin con?

Con thật sự oan!”

 

Hoàng đế ánh mắt căm hận của , quẳng bộ chứng cứ xuống.

“Bằng chứng rành rành! Ta mù quáng đến mức thể phân biệt đúng sai!”

 

Tất cả trong đại điện liền quỳ xuống:

“Bệ hạ bớt giận!”

 

Tiêu Uẩn khuôn mặt giận dữ của hoàng đế, điên dại:

“Phụ hoàng, chăng trong mắt  chỉ hoàng hậu và thái tử.

Còn những hoàng tử khác như chúng thần, chẳng lẽ trong lòng , chúng thần xem là m.á.u mủ của ?

Không đúng… còn Tần Kim Chi, trong tâm phụ hoàng, nàng  cũng quan trọng hơn chúng thần.

Xem trọng ngoài còn hơn nhi tử ruột! Phụ hoàng! Người già đến lú lẫn ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-194-noi-loan.html.]

“Vô lễ!”

Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, ném thêm một chén rượu xuống.

 

Tiêu Uẩn như bỗng chốc nhụt chí, thở dài buông tay:

“Tất cả đều là do . Phụ hoàng, nếu   lấy mạng , cứ việc lấy .”

 

Lời lẽ đại nghịch, nhưng tất cả những mặt trong đại điện đều hoàng đế sẽ g.i.ế.c .

Giáng thứ dân, giam lỏng trong tông thất,  thể là phận cuối cùng của .

 

Hoàng đế nhắm mắt, thở dài một cách nặng nề.

 

Hoàng hậu lập tức lên tiếng: 

“Minh vương nhận tội, giáng thứ dân, giam tại Vĩnh Ninh đường, cả đời bước ngoài!”

 

Minh vương gào lên:

“Ngươi tư cách gì mà giáng bản vương xuống thường dân? 

Ngươi chỉ là nhi nữ của một kẻ chăn ngựa, thể sánh bằng địa vị cao quý của mẫu phi ?

Mẫu phi là tiểu thư Trịnh gia, cúi đầu loại độc phụ chua ngoa như ngươi!

Rõ ràng là bản vương tài giỏi hơn tên phế vật , phụ hoàng chỉ tên vô dụng như ?”

 

“Bệ hạ! Không xong ! Minh Vương tạo phản!

Hai ngàn quân tinh nhuệ đột nhiên xuất hiện ngoài thành, lớn tiếng tuyên bố là đến đây để thanh trừng quan tham nhũng trong triều.

Đã đ.á.n.h hoàng cung!”

Một thị vệ từ ngoài lao đại điện.

 

Cả điện lập tức hoảng loạn.

“Minh Vương tạo phản ?”

 

Tiêu Uẩn thì sững sờ,  thể nào, từng lệnh cho binh tiến thành.

Đột nhiên,   về phía chỗ của Tiêu Chân.

Tiểu Chân quả thực biến mất.

 

Hóa là do động thủ!

cũng thôi!

Hôm nay là sinh thần hoàng hậu, phòng vệ lỏng lẻo,  thể lợi dụng điều để chiếm lấy hoàng cung.

Chỉ cần chiếm cung là thành đại nghiệp.

 

“Trừ gian diệt bạo! G.i.ế.c yêu quỷ!”

 

Tần Kim Chi nhướng mày, yêu quỷ đó, chẳng là ám chỉ nàng ?

 

Trong chớp mắt, đội quân tinh nhuệ bên ngoài ập  đại điện.

“Minh vương điện hạ, chúng thần đến muộn!”

 

Người trong điện chạy tán loạn, đó dồn một góc.

 

Minh vương thuộc hạ ùa , lớn.

Hắn lau m.á.u trán, dậy:

“Phụ hoàng, ngờ sẽ ngày đúng ?”

 

Tiêu Uẩn quét mắt một lượt:

“Năm xưa, đ.á.n.h chiếm hoàng thành đoạt ngôi, hôm nay, cũng như .”

 

Thiên Điểu Vệ bảo vệ đế hậu.

Thôi Oánh lao đến bên Tần Kim Chi, cùng đối diện Tiêu Uẩn.

 

Hoàng đế lạnh:

“Ta thật sự đ.á.n.h giá thấp ngươi, dám mưu phản!”

 

Tiêu Uẩn điên cuồng:

“Bao năm qua luôn hạ , luôn tỏ hèn mọn, tất cả những gì hôm nay đều là do ngươi ép buộc.

Ta mới là nhi tử của ngươi, mà ngươi dung túng tiện nhân hãm hại !

Mẫu phi của cũng ả hại c.h.ế.t! Hôm nay, sẽ bắt ả và yêu phụ bên cạnh ngươi để tế mẫu phi!

G.i.ế.c Tần Kim Chi!”

 

Nghe , binh lính trong đại sảnh lập tức xông về phía Tần Kim Chi.

Hồ A Giao và Hồ A Man từ xà nhà lao xuống.

Trong đại sảnh đông nghẹt , những kẻ chen  đều  hai tỷ  chém rụng đầu.

Tiếng hét vang dội, khắc ai thể đến gần Tần Kim Chi.

 

lúc đó, Tiêu Uẩn quát lên:

“Dừng tay!”

 

Mọi , thấy thái tử kề kiếm cổ.

 

Mắt Tiêu Uẩn rực sáng, với hoàng đế:

“Phụ hoàng, trong mắt chỉ thấy tên phế vật thôi ?

Vậy xem thử, thương tên phế vật hơn, thương Tần Kim Chi hơn.

Ta đếm đến ba, nếu Tần Kim Chi c.h.ế.t… sẽ g.i.ế.c phế vật !”

Loading...