Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 192: Tặng Lễ
Cập nhật lúc: 2025-11-17 03:18:48
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Kim Chi bước lên, hình thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mị.
Nàng vươn tay hóa thành trảo, bóp chặt cổ họng Tiêu Chân.
Lại tung một cước đá mạnh chân .
Tiêu Chân lập tức quỳ rạp xuống đất, buộc ngẩng đầu lên Tần Kim Chi.
Trong mắt đầy sự sợ hãi:
“Ngươi… ngươi võ công?”
Tần Kim Chi khẽ nhạt:
“Xem , trong Kinh thành đều mù cả .”
Tiêu Chân vốn Tần Kim Chi chút võ công phòng .
ngờ, võ nghệ của nàng cao đến mức !
Hắn khả năng chống trả.
Tiêu Chân cố sức ghì c.h.ặ.t t.a.y nàng:
“Ngươi… ngươi sẽ g.i.ế.c !”
Trong đầu vội vàng lướt qua từng việc Tần Kim Chi ở Kinh thành.
Nếu nàng thật sự g.i.ế.c , chắc chắn sớm mất mạng !
Tần Kim Chi mỉm , bàn tay còn giơ lên, ngón cái và ngón trỏ kẹp mặt:
“Căng thẳng gì chứ, chẳng qua là chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ thôi.”
Nói , nàng nhét một viên đan d.ư.ợ.c miệng .
“Đây là Thực Tâm Đan, nếu trong vòng ba canh giờ, ngươi vẫn , tâm mạch sẽ đứt đoạn mà c.h.ế.t.”
Tiêu Chân phun một ngụm m.á.u tươi.
Ngực như ngàn mũi d.a.o cắt loạn xạ.
Tần Kim Chi buông cổ :
“Mạng ngươi, trong tay của chính ngươi.”
Tiêu Chân mặc kệ cơn đau nhói ở ngực, rõ việc núi Đại Lương điều binh nhanh nhất cũng mất hơn hai canh giờ.
Hắn vội vàng ôm ngực, chạy thẳng ngoài.
lúc , từ trong bóng tối một bước .
Thôi Oánh tủm tỉm Tiêu Chân:
“Tiêu , ngựa đợi sẵn ở cửa cung.
Là ngựa hãn huyết thượng đẳng, một ngày thể chạy ngàn dặm.”
Tiêu Chân thấy Thôi Oánh đột ngột xuất hiện, bật lạnh, dốc hết sức chạy về phía cổng cung.
Khó trách, Tần Kim Chi dám hành động liều lĩnh như , thì Thôi Oánh trông chừng.
Thủ đoạn của Tần Kim Chi quả thật ghê gớm, ngay cả kẻ thù sinh tử cũng thể thu về việc trướng nàng.
Tiêu Uẩn thua trận, cũng oan uổng.
Sinh tử mệnh, Tiêu Uẩn, ngươi , đừng trách .
Thôi Oánh bước đến bên Tần Kim Chi, theo bóng Tiêu Chân:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ g.i.ế.c ngay tại đây.”
Tần Kim Chi vươn vai lười biếng:
“Phải để tên a thúc ngu xuẩn của nếm thử cảm giác tranh đoạt một phen mới .
Nếu thẳng tay g.i.ế.c , thì còn tính là tranh đấu gì nữa?”
Thôi Oánh nhướn mày:
“Ngươi sợ bỏ trốn ?”
Tần Kim Chi khẽ :
“Chỉ cần còn vị trí , thì sẽ bỏ trốn.
Mọi lòng tham đời đều thời hạn, chỉ ngai vị , một khi ham khởi lên, đến c.h.ế.t cũng thể dứt .”
Thôi Oánh gật gù:
“Ngươi bố trí phòng thủ ngoài thành ?”
Tần Kim Chi lắc đầu:
“Không .”
Thôi Oánh lập tức trợn tròn mắt:
“Cái gì?”
Tần Kim Chi vỗ nhẹ vai nàng:
“Nếu quân g.i.ế.c đến tận hoàng thành, đủ chấn động?”
Thôi Oánh đờ mặt:
“Còn chuyện gì mà ngươi dám nữa ?
Đó là hai nghìn binh, nếu thật sự xông hoàng thành, chúng thật sự gặp họa lớn !”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Chức trách của Thiên Điểu Vệ là bảo vệ hoàng thượng và hoàng hậu. Nhân sự biên chế quy định sẵn.
Nếu trong cung cần bảo vệ thêm nhiều , chỉ thể tăng quân cho Thiên Điểu Vệ.
Thiên Điểu ty chúng luôn việc đúng theo quy chế triều đình.”
Thôi Oánh hít một lạnh:
“Ta hỏi thật, rốt cuộc trong đầu ngươi bao nhiêu mưu kế ?”
Tần Kim Chi nhấc váy, bước về phía :
“Đi thôi, trong điện đợi đến nóng ruột .”
Hai lượt về đại điện.
Tần Kim Chi trở về chỗ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-192-tang-le.html.]
Lúc , cung nữ và thái giám bắt đầu lượt bưng điểm tâm tiến .
Người cuối cùng, là một tên mập mạp gương mặt đầy thịt, mặt còn một vết sẹo.
Hắn bưng một khay bánh đặt xuống mặt hoàng đế và hoàng hậu.
Hoàng đế thấy , mí mắt giật nhẹ.
Hoàng hậu cũng thoáng kinh ngạc.
Béo gia gì, chỉ dâng bánh, đó lùi về góc điện.
Đế hậu bất giác liếc Tần Kim Chi đang vui vẻ ăn uống.
Ca vũ rộn ràng, yến tiệc sắp tàn.
Lúc , Minh vương bước :
“Phụ hoàng, mẫu hậu, hôm nay, nhi thần sẽ đến phong địa, chẳng thể ở cạnh phụ hoàng và mẫu hậu để tận hiếu.
Trong lòng nhi thần đau xót khôn nguôi, chỉ mong thể của phụ hoàng và mẫu hậu khang kiện, vạn thọ thiên thu.”
Hoàng đế cất tiếng:
“Minh vương lòng .”
Minh vương ngẩng đầu:
“Đường đến Lương Châu xa xôi, trong phủ của nhi thần còn nhiều việc vụn vặt cần lo liệu.
Kính xin phụ hoàng và mẫu hậu lượng thứ, cho phép nhi thần cùng vương phi xin cáo lui .”
Đức phi c.h.ế.t, nhập hoàng lăng, cũng chẳng thể tế bái.
Minh vương gắng gượng nở nụ , sớm rời .
Nhìn cũng thấy hợp tình hợp lý.
lúc , Tần Kim Chi buông đũa, cất tiếng:
“Nhị hoàng thúc sắp lên đường đến phong địa, chẳng bao giờ mới dịp gặp .
Điệt nữ cảm khái muôn vàn, đặc biệt chuẩn một phần lễ vật tiễn đưa.”
Trong điện, tiếng nhạc vẫn vang, nhưng thoáng cảm giác tĩnh lặng.
Cuộc đấu giữa Tần Kim Chi và Minh vương vốn khiến nhiều chú ý.
Kết cục là Minh vương bại trận.
Nhìn thế , e rằng khi rời kinh, Minh vương còn mất thêm một tầng da nữa.
Minh vương thản nhiên :
“Ta là trưởng bối, thể nhận lễ của vãn bối.
Kim Chi, ngươi cứ giữ cho .”
Tần Kim Chi hừ khẽ:
“Đây là tấm lòng của điệt nữ, nhị hoàng thúc đừng từ chối.
Hồng công công, phiền ngài mang lễ vật chuẩn .”
Hồng công công ngẩng đầu hoàng đế.
Hoàng đế như chẳng thấy sóng ngầm cuộn trào, mỉm :
“Con khỉ nhỏ lòng, ngươi thúc thúc, đừng từ chối ý của nó.”
Hồng Đức Toàn nhận lệnh, bước ngoài điện.
Chẳng mấy chốc, ông , theo là hai đội mũ trùm đầu.
Tần Kim Chi dậy, vỗ tay:
“Nhạc công, dừng cả .”
Các nhạc công lập tức dừng ngay khi thấy lời của Tần Kim Chi.
Chỉ thấy hai quỳ xuống mặt hoàng đế và hoàng hậu.
Người bên trái tháo mũ trùm, hóa là Trịnh Văn Bá giam bao lâu nay.
Ông rút một quyển sổ sách từ n.g.ự.c áo.
“Tội thần, Trịnh Văn Bá, khấu kiến hoàng thượng, xin chịu tội!”
Tiêu Uẩn thấy Trịnh Văn Bá xuất hiện, lông mày nhíu chặt.
Chẳng ông xử trảm !
“Nhiều năm qua, tội thần lừa gạt , thu thuế nặng nề, tham ô bạc tiền…
Tất cả đều là do Minh vương sai khiến!
Tội thần đặc biệt dâng sổ sách lên, chỉ xin hoàng thượng tha cho gia quyến của tội thần.”
Quyển sổ sách chẳng trao cho ai, từ đầu đến cuối vẫn do Trịnh Văn Bá tự giữ lấy.
Ông chỉ đợi, đợi xem Minh vương và Tần Kim Chi ai thắng ai bại.
Tình thế giờ rõ, ông còn đường sống.
Nếu Minh vương thắng thì còn cơ may, Minh vương bại thì tìm cho gia quyến một con đường.
Sắc mặt hoàng đế lập tức trầm xuống:
“Trình sổ sách lên.”
Hồng Đức Toàn vội vàng dâng sổ sách.
Minh vương vẫn giữ vẻ thản nhiên, bởi xử lý sạch sẽ những kẻ liên quan.
Cho dù sổ sách, chỉ cần chứng cứ xác thực, cũng chẳng thể định tội .
Minh vương bình tĩnh :
“Nhi thần oan.”
Tần Kim Chi chỉ khẽ :
“Nhị hoàng thúc, đừng vội. Lễ vật của còn tặng xong .”
Dứt lời, nàng lật tung chiếc mũ trùm của còn .
Đó là một nữ tử diện mạo kiều diễm, ánh mắt u ám thâm sâu như địa ngục, chan chứa hận ý.
“Nhị hoàng tử, lâu gặp!”