Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 188: Trong Tay Có Đao
Cập nhật lúc: 2025-11-10 09:43:45
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của Thôi Oánh thẳng ba phụ tử mặt.
Thôi Hạo sự đổi của Thôi Oánh mà khỏi nhíu mày.
Ba năm , ánh mắt nàng vẫn còn đầy sự ngưỡng mộ, dịu dàng, khiêm nhường, đoan trang, lễ độ.
Tuyệt bộc lộ sự sắc bén như hôm nay.
“A Oánh, Tần Kim Chi đơn giản như vẻ bề ngoài, hãy sớm rời khỏi Thiên Điểu ty.”
Thôi Oánh khẽ :
“Không đơn giản?
Đương nhiên đơn giản, ngay cả Minh vương còn thua nàng , thể đơn giản ?”
Sắc mặt Thôi Hạo lập tức trở nên nghiêm trọng:
“A Oánh! Cẩn trọng lời !”
Hắn luôn tài học xuất chúng, thậm chí còn thấu vài phần tình thế trong triều đình.
xưa nay Thôi Oánh vẫn chừng mực, bao giờ ăn kiêng dè như hôm nay.
Thôi Oánh chắp tay lưng, từng bước đến mặt Thôi Hạo:
“Mấy ngày , Tần Kim Chi đưa cho phụ một chén độc.
Nàng bảo phụ chọn một trong hai để uống chén , một là , một là nhị ca.
Huynh đoán xem, phụ chọn ai?”
Thôi Hạo thể tin nổi, về phía Thôi thừa tướng.
Sắc mặt Thôi thừa tướng trầm xuống.
Quả nhiên, hôm đó A Oánh ở ngoài cửa.
Thôi Đình cũng dám tin, chằm chằm Thôi Oánh:
“A Oánh! Rốt cuộc đang bậy gì thế?”
Thôi Oánh giơ tay, cắt ngang lời Thôi Đình:
“Thực , nên tiếp tục cùng phụ giả vờ hoà thuận, vì những việc còn cần mượn thế lực Thôi gia. hôm nay chợt nghĩ thông .
Phụ , hôm nay tất cả phạm nhân cấu kết với Trịnh gia đều tuyên án, từng câu từng chữ đều do tự tay .”
Thôi thừa tướng sửng sốt:
“Con sẽ hậu quả gì ?”
Thôi Oánh nhạt:
“Bị các khuê tú Kinh thành khinh bỉ? Bị thế gia chê bai?
Về còn mối hôn sự tìm đến?
Phụ , trong mắt , chỉ bằng những thứ là thể khống chế nữ nhân ?”
Thôi Hạo đặt tay lên vai Thôi Oánh:
“A Oánh, phụ gì, chịu uất ức, đại ca sẽ giúp giải quyết.
thể dính dáng đến Tần Kim Chi, …”
Thôi Oánh gạt tay :
“Thôi gia chúng thù với nàng thế nào, rõ.”
Căn phòng trở nên yên tĩnh đến nỗi rõ cả thở.
Thôi Oánh chậm rãi bước đến mặt Thôi thừa tướng:
“Phụ , thật hôm đó hỏi , đều là hài tử của , vứt bỏ ?
Từ khi sinh , lớn lên theo những giáo điều của thế gian, cái gì cũng , vì đại gia khuê tú phép .
Ta như một bình hoa hồn, đợi chọn xong mua nhất, đặt sang một giá trưng khác, tiếp tục bình hoa.
Rõ ràng tài học của nhị ca kém xa , trong lòng , kém xa , chỉ vì là nữ tử ?
Khi nhị ca cầm các sách lược của nổi danh, nhẹ nhõm vì nhi nữ thể giúp , từng một khắc nào tự hào về ?”
Thôi thừa tướng trầm mặc chốc lát:
“A Oánh, con còn nhỏ.”
Thôi Oánh bật :
“Có tất cả những bậc phụ mẫu khống chế con cái đều như , thì bảo ‘con còn nhỏ’, ‘vì cho con’, những lời sáo rỗng giả dối.”
Ánh mắt nàng bắt đầu xuất hiện thứ gì đó khác lạ.
“Hôm nay trở về, là cho phụ .
Ta sẽ lấy phận nữ nhân , nên bất cứ việc gì .
Cho dù con đường đầy chông gai, cho dù cản chính là phụ .
Ta cũng sẽ lấy phận nữ nhân , ở nơi cao mà nhi tử yêu quý của phụ vĩnh viễn thể với tới.
Ta cũng sẽ tự hào vì chính phận nữ nhân của .”
Sắc mặt Thôi thừa tướng trở nên âm trầm:
“Con đoạn tuyệt với Thôi gia ? Không Thôi gia, con chẳng là gì hết!
Nếu Thôi gia, ngoài con c.h.ế.t bao nhiêu !”
Thôi Oánh ông , mỉm :
“Phụ , già . Tình phụ tử giữa và cũng tan biến trong chén độc .”
Nàng lùi một bước, rút thanh kiếm bên hông, c.h.é.m đôi chiếc ghế bên cạnh .
“Phụ vẫn luôn cho rằng thanh kiếm chỉ là đồ trang trí ?
Giờ ? Ta còn sống, là vì trong tay đao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-188-trong-tay-co-dao.html.]
Tất cả đều cảm thấy khó tin, Thôi Oánh võ công!
Thôi Hạo ngờ cảnh tượng đoàn tụ biến thành phụ tử đoạn tuyệt.
Thôi Oánh bước đến bên Thôi phu nhân đang rơi lệ:
“Mẫu , nếu nhớ con, cứ phái đến Thiên Điểu ty tìm con.”
Thôi phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:
“A Oánh! Con đừng .”
Như thể chỉ cần buông tay là sẽ bao giờ thấy nhi nữ nữa.
Thôi Oánh lau nước mắt cho bà:
“Dù thế nào, con vẫn là nhi nữ của .”
Nói xong, nàng gỡ tay Thôi phu nhân , bước nhanh ngoài.
“A Oánh!”
Thôi phu nhân đuổi cửa.
“Nghịch nữ! Để nó !”
Mặt mày Thôi thừa tướng âm trầm, quát to.
Thôi Đình dám tin những gì hôm nay, khó nhọc hỏi:
“Phụ , chuyện độc là thật ?”
Từ nhỏ, đại ca thông minh, luôn gì.
Vân nên phụ dồn hết tâm huyết .
Dù danh tiếng bên ngoài thế nào, cũng là kém cỏi nhất Thôi gia.
Nhất là khi đến tuổi cập kê.
Khi cầm sách lược của Thôi Oánh nổi danh, cảm nhận càng chân thật hơn.
nghĩ, Thôi Oánh là nữ nhân, dù tài giỏi đến cũng sẽ gả cho khác.
Hơn nữa, nàng là ruột của , mở đường cho ca ca, để gia tộc thêm vinh quang là lẽ đương nhiên.
từng ý định sẽ để c.h.ế.t.
“Tần Kim Chi! Tất cả đều do Tần Kim Chi!
Nếu nàng , A Oánh cũng trở thành thế ! Đều là tiện nhân !
Phụ , từng Tần Kim Chi thù với nhà chúng ?
Nhất định là nàng ly gián A Oánh với chúng !
Diệt trừ nàng , A Oánh tự nhiên sẽ trở về!”
Ánh mắt Thôi Hạo cũng trở nên lạnh lẽo.
Hắn quả thật xem nhẹ Tần Kim Chi.
Có thể khiến A Oánh đoạn tuyệt với gia đình đến mức .
Hắn Thôi thừa tướng, ánh mắt cả hai đều trầm xuống.
Thôi Oánh rời Thôi phủ, thẳng đến Trấn Bắc Vương phủ.
Ai mà ngờ , ngày nơi trở thành nơi tránh gió cho nàng.
Thôi Oánh trở về viện của Tần Kim Chi, Vân Cẩm đang ăn hoa quả trong sân.
Nàng cũng xuống cạnh Vân Cẩm, thở dài:
“Mau bảo tiểu trù phòng cho một bát hoành thánh nhỏ, đói c.h.ế.t mất.”
Vân Cẩm gọi nhà bếp, ngẩng đầu nàng:
“Sao ngươi đến đây, quận chúa trong phủ .”
Thôi Oánh bĩu môi:
“Không còn chỗ nào để , đành đến đây thôi.”
Vân Cẩm nàng, trêu chọc:
“Cãi với phụ mẫu ?”
Thôi Oánh nghĩ một lát:
“Xem như thế .”
Nàng dậy, hỏi:
“Bốn các ngươi học võ công từ ai ?”
Vân Cẩm c.ắ.n một miếng hoa quả:
“Cốc chủ Quỷ Cốc.”
Thôi Oánh thất vọng mặt:
“Xa quá.”
Vân Cẩm nghi hoặc:
“Ngươi hỏi chuyện gì?”
Thôi Oánh bất lực :
“Ngươi , hôm nay khác ném rau thối mặt, một cái cũng tránh .
Nếu đó là ám khí thì c.h.ế.t !”
Vân Cẩm nhướng mày:
“Giờ mới học muộn ?”
Thôi Oánh lắc lắc ngón tay:
“Muộn cũng học. Mạng chỉ một, đủ mạnh thì còn gì đến hoài bão.
Chẳng mạng nghĩ mà mạng .”