Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 186: Triệu Gia
Cập nhật lúc: 2025-11-10 08:11:16
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quốc Tử Giám xảy chuyện lớn.
Trường Phong đạo nhân ẩn cư nhiều năm, bất ngờ kế nhiện chức tế tửu Quốc Tử Giám.
Đây thật sự là bậc đại nho đương thời.
Những ghi chú tay, giải nghĩa kinh văn của ông bao nhiêu tú tài, văn sĩ xem như bảo bối.
Tin tung , cửa Quốc Tử Giám như đến bái kiến giẫm nát.
Tần Kim Chi đưa Trường Phong đạo nhân đến Quốc Tử Giám.
Sau đó nàng gặp Vệ Huyên.
Lần Vệ Huyên đến là để đặc biệt gặp mặt Tần Kim Chi.
Hai bên đạt thỏa thuận, Vệ Huyên sẽ sớm khởi hành về Thương Châu.
Vệ Huyên lên tiếng hỏi:
“Quận chúa dặn dò gì ?”
Tần Kim Chi đưa cho bà một bức thư:
“Thương Châu giữa U Châu và Yên Châu, nếu ngươi mở rộng thế lực thì chiếm hai châu .
Ta trong vòng một tháng, ngươi lấy U Châu và Yên Châu.”
Vệ Huyên nhận thư, hỏi:
“Đây là...?”
“Sau khi về Thương Châu, sai đến U Châu tìm hai trong thư.
Họ sẽ giúp ngươi chiếm hai châu .”
Tần Kim Chi .
Vệ Huyên kẹp bức thư ngực, :
“Quận chúa thể cho mượn một của Bạch Tước am ?
Muốn chiếm hai châu, e rằng chỉ dựa của là đủ.”
Tần Kim Chi mỉm :
“Vệ chưởng sự thật thẳng thắn.”
Nàng lấy một mặt dây chuyền bằng ngọc, đưa cho Vệ Huyên:
“Đến Bạch Tước am tìm kẻ gọi là Tứ Sát.”
Vệ Huyên cất ngọc, :
“Quận chúa, chỉ Tuyết Kỳ là độc nữ. (đứa con gái duy nhất)
Nhi nữ của , xin giao phó cho quận chúa.”
Giọng bà ân cần, như thể đang trao gửi hết niềm tin.
Tần Kim Chi bản thường, việc nàng trong tương lai tất sẽ kinh thiên động địa.
Ở bên như thế, nhi nữ của Vệ Huyên chắc chắn thể đạt những thành tựu to lớn.
Biển rộng để cá nhảy, trời cao để chim bay, cha thương con sâu nặng, bà cho con thêm lựa chọn.
Tần Kim Chi Vệ Huyên:
“Ta sẽ phụ lòng .”
Ngay đó, Vệ Huyên lên đường trở về Thương Châu.
Không lâu , một loạt đoàn xe của các thương nhân ứng tuyển hoàng thương phục kích ngoài thành.
Có là do mã phỉ, khác là do bọn đạo tặc.
Có thì bảo là oan hồn của những sơn tặc c.h.ế.t về.
Vì bộ hàng hóa cướp cùng những kẻ cướp đều biến mất một dấu vết.
Quan phủ điều động nhiều lực lượng tìm kiếm nhưng thu gì.
Trước cửa Kinh đô phủ đầy những đến kêu oan.
Những nạn nhân đều là những kẻ thế lực, quyền quý, thuộc các gia tộc lớn.
Sau khi Vy Học Nghĩa lưu đày, vẫn kinh triệu doãn mới lên , việc trong Kinh đô phủ giờ do chủ bộ phụ trách.
Thấy nhiều quyền quý đến cửa, chủ bộ sợ đến phát bệnh, liệt giường.
Giữa lúc Kinh đô phủ ồn ào, phố Chu Tước còn náo nhiệt hơn.
Cư dân phố Chu Tước đều giàu hoặc là quý tộc, nhà càng ở đầu phố thì càng đắt.
Đến giờ, nhất hà căn (căn 1) vẫn ai dọn , căn nhà chiếm diện tích lớn, giá đắt đến kinh ngạc.
hôm đó, nhất hà căn chủ nhân.
Một xe ngựa cổ điển đậu cửa, phía là đoàn xe dài.
Cửa xe mở, một nữ nhân diện áo thêu Tô Châu, đội mũ màn, dáng thướt tha bước xuống.
Trong lòng nàng ôm một con mèo trắng muốt, mũm mĩm.
Một tiểu nha đầu trông như tì nữ mở cửa nhất hà căn.
Đoàn xe mất cả ngày để chuyển đồ.
Khi cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc là vị nào dọn căn nhà , bảng hiệu treo lên:
Triệu Phủ.
Sáng hôm , nhà phố Chu Tước đều nhận lễ chào mừng từ Triệu phủ.
Hai tấm vải thêu Tô Châu, một bộ nghiên mực Tô Châu, giá trị nghìn lượng.
Danh tiếng Triệu gia Cô Tô bỗng chốc vang khắp Kinh thành.
“Tiểu thư, tam thiếu gia gửi thư đến.”
Tiểu nha đầu đưa thư cho nữ nhân.
Nữ nhân sập quý phi trông lười biếng:
“Lại gây chuyện gì nữa? Bị cấm túc, còn lạ .”
Tiểu nha đầu khì:
“Tam thiếu gia thể ăn trái cây mang từ Cô Tô đến !”
Lúc , quản gia bước :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-186-trieu-gia.html.]
“Gia chủ, đến bái kiến, là bằng hữu của tam thiếu gia.”
Nữ nhân nhếch mày:
“Tin tức ở Kinh thành đúng là nhanh nhạy.
Ta còn kịp định nơi ở, khách đến .”
Quản gia hỏi:
“Gia chủ tiếp đón ?”
Nữ nhân dậy, :
“Đã là bằng hữu của tam thiếu gia, nếu tiếp đón, chẳng là đang đ.á.n.h mặt tam thiếu gia ?
Đi thôi, gặp vị khách quý .”
Tiêu Chân ngắm tiền sảnh tráng lệ. Quả thật, Triệu gia giàu đến kinh .
Nếu nắm trọn Triệu gia trong tay, việc lớn của còn đáng lo.
“Khách quý đến thăm, thể tiếp đón một cách tử tế, mong khách nhân lượng thứ.”
Tiêu Chân đầu, thấy một nữ nhân bước từ rèm chuỗi.
Gương mặt tròn trịa, mày như lá liễu, dáng vẻ như ngọc.
Tiêu Chân vội lên:
“Triệu gia chủ.”
Triệu Nguyên Anh ghế chủ tọa, hỏi:
“Nghe khách nhân là bằng hữu của ?”
Tiêu Chân mỉm ôn nhu, mở quạt xếp , phong thái tự nhiên:
“Ta là Tiêu Chân, thập cửu hoàng tử đương triều.
Ta gặp của gia chủ thấy cảm mến, kết bằng hữu.
Nghe tin Triệu gia tiến kinh, liền đến chào hỏi ngay.”
Triệu Nguyên Anh dậy, cung kính cúi chào:
“Kính chào thập cửu hoàng tử!
Được thập cửu hoàng tử đến chào hỏi, thật sự là vinh hạnh của .
Xin thứ vì thể từ xa đón tiếp.”
Tiêu Chân sảng khoái:
“Triệu gia chủ khách sáo .
Ta xem Triệu là , cần đa lễ như .”
Triệu Nguyên Anh mỉm , đáp:
“Vậy thì xin cảm tạ thập cửu hoàng tử.
Khi trở về, nhất định sẽ mở tiệc chiêu đãi .”
Tiêu Chân vẫy tay cho thị nữ lui xuống, đó liếc tiểu nha đầu bên cạnh Triệu Nguyên Anh.
Triệu Nguyên Anh liền :
“Ân nhi, ngoài xem quên thứ gì .”
Ân nhi gật đầu, ngoài.
Tiêu Chân hỏi:
“Triệu gia chủ, việc cùng Triệu bàn bạc trình bày rõ ràng với ?”
Triệu Nguyên Anh khẽ mỉm :
“Đương nhiên, cảm kích vì thập cửu hoàng tử giúp đỡ con đường trở thành hoàng thương.”
Tiêu Chân vỗ nhẹ quạt tay:
“Không cần khách sáo, nay Triệu gia cùng ở cùng một chiếc thuyền, tất nhiên sẽ giúp đỡ.
Đến lúc cần Triệu gia, mong Triệu gia chủ đừng từ chối.”
Nụ của Triệu Nguyên Anh càng sâu hơn:
“Đó là điều hiển nhiên. Triệu gia chúng , tất nhiên sẽ về phía thập cửu hoàng tử.”
Tiêu Chân sắc mặt của Triệu Nguyên Anh vẫn đổi, trong mắt hiện vẻ hài lòng.
Một nữ nhân như , dù xuất thương gia vẫn đủ năng lực thứ phi cho .
Tiêu Chân vui vẻ :
“Triệu gia chủ đích thị là nữ nhân hào kiệt, thể bàn việc hôn sự ?”
Nét mặt Triệu Nguyên Anh đổi, nụ hạ xuống vài phần:
“Ta quyết định sẽ ở chăm lo cho Triệu gia cả đời, xuất giá.”
Tiêu Chân càng sâu hơn:
“Triệu gia chủ phẩm tiết hi sinh như , thật đáng nể, quả thật hiếm .
Không , chúng còn nhiều thời gian.”
Triệu Nguyên Anh mỉm :
“Đương nhiên . Hiện về, trong phủ còn nhiều việc cần xử lý.
Ta giữ chân thập cửu hoàng tử nữa.”
Tiêu Chân dậy:
“Hôm nay đường đột đến phiền, thật là thất lễ.
Ngày khác khi về, sẽ đến tạ .”
Tiêu Chân rời , Ân nhi từ phía thò mặt , khạc một tiếng:
“Phì! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! là lượng sức!”
Triệu Nguyên Anh lạnh mặt:
“Đốt hết đồ đụng đến cho !”