Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 185: Tấm Da Lót Giường
Cập nhật lúc: 2025-11-10 06:33:13
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phi Yến thấy hai đứa nhỏ cứ quyến luyến ngoái đầu Tần Kim Chi:
“Quận chúa, dễ chuyện như từ khi nào thế?”
Tần Kim Chi khẽ :
“Ngươi thấy Phương tần thế nào?”
Phi Yến nghĩ ngợi một lát, đó đáp:
“Quá nhút nhát. Người nãy xem, lá gan bà còn bằng tiểu công chúa và tiểu hoàng tử.”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Ta chỉ là một quận chúa ngoại tộc, trong cung bao nhiêu để cầu xin, tìm đến ?
Hoàng tổ mẫu còn ở ngay phía , mà chủ tớ hai chẳng hề nhắc đến.”
Phi Yến trừng to mắt:
“Vậy rốt cuộc Phương tần gì?”
Tần Kim Chi đưa tay gác đầu:
“Thuật sĩ, dây dưa chuyện vu cổ, sơ suất một chút là cả tộc diệt.
Ngươi với hoàng tổ mẫu, bảo tra xem Phương tần liên hệ gì với ngoài cung .”
Tuy nhiên, gần đây trong cung sống vui vẻ.
Thẩm Sát từ Giang Nam trở về, mang theo chứng cứ tội trạng của Thẩm Trường Khanh.
Thẩm Sát “đại nghĩa diệt ”, nam hạ lập công, phong Trung Nghĩa Bá.
Nhờ công lao của Thẩm Sát, Thẩm Minh Đường khôi phục chức vị, hoàng đế đặc chuẩn giao cho bà quyền quản lý lục cung.
Tai họa lũ lụt ở Giang Nam đều do Thẩm Trường Khanh mà .
Thẩm thị dâng hết gia sản để cứu tế nạn dân.
Chi của Thẩm Trường Khanh đều c.h.é.m đầu.
Nam tử trong tộc sung nô, nữ tử đưa Giáo Phường ty, lưu đày ba nghìn dặm.
Sau khi Hồng công công thánh chỉ ở Thiên Điểu ty, Thẩm Trường Khanh liếc Tần Kim Chi:
“Ngươi vì giây phút chuẩn bao nhiêu năm ?”
Tần Kim Chi thế liền nhếch khóe môi:
“Có thấy thua tiếc nuối ?”
Thẩm Trường Khanh lạnh:
“Thành vương bại khấu, còn thua .”
Tần Kim Chi mỉa:
“Ta năng lực tạo thiên tai.
Lúc ngươi xem mạng như cỏ rác, từng nghĩ sẽ ngày hôm nay?”
Nàng cúi xuống thẳng Thẩm Trường Khanh:
“Ta chỉ đ.á.n.h một trận chuẩn sẵn, còn ngươi, giống như tất cả những con sâu bọ trong thời cuộc , định sẵn rằng sẽ moi cùng với xác thịt mục rữa.”
Thẩm Trường Khanh chằm chằm Tần Kim Chi:
“Ngươi chắc chắn con đường là đúng ?”
Tần Kim Chi tươi rạng rỡ:
“ sai quan hệ gì? Từ đến nay chỉ kẻ chiến thắng mới nên sử sách.
yên tâm, trong quyển sử của , bọn chuột chỉ sống trong cống rãnh các ngươi nhất định sẽ ô danh vạn năm.”
Thẩm Trường Khanh hít sâu:
“Ngươi từng hứa sẽ tha cho thê tử .”
Tần Kim Chi vẻ khổ não:
“Ta hứa khi nào?”
Thẩm Trường Khanh vội nắm chặt song sắt:
“Ngươi nuốt lời!”
Tần Kim Chi phá lên , ông với vẻ giễu cợt:
“Ta , mặc cả điều kiện.”
Đôi mắt Thẩm Trường Khanh đỏ ngầu:
“Tần Kim Chi, quỷ cũng tha cho ngươi!”
Tần Kim Chi như chợt nhớ điều gì:
“Làm quỷ? Ta chợt nhớ, hôm qua tiểu nhi tử của ngươi rơi xuống sông hộ thành, đang là mùa hè, lạnh đến c.h.ế.t trong nước.
Ấy da, dọa thật đấy.”
Ngón tay Thẩm Trường Khanh cào chặt song sắt, mắt nứt :
“Tần Kim Chi! Ngươi tưởng thắng thật !
Ta sẽ đợi, đợi ngươi c.h.ế.t tử tế, vĩnh viễn sa địa ngục!”
Tần Kim Chi khẽ :
“ , mấy hôm ngươi tấm da lót giường thoải mái ?
Lệnh phu nhân thật phong tư tuyệt diễm, ngay cả nốt ruồi đỏ cũng đỏ hơn nốt ở khóe mắt một chút.”
Cả Thẩm Trường Khanh như rút mất hồn, ông bỗng lao về phía tấm da lót giường.
Tần Kim Chi chắp hai tay lưng, nhảy nhót ngoài, miệng còn khe khẽ ngâm tiểu khúc.
“...Aaaaaaaaaaa!!!!”
Sau lưng vang lên tiếng gào xé ruột xé gan của nam nhân.
Phu nhân Tiết độ sứ Giang Nam, da thịt trắng như tuyết,
Nghe hằng ngày đều tắm bằng sữa bò tươi.
Tiết độ sứ vì để phu nhân mỗi ngày đều sữa bò tươi để tắm,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-185-tam-da-lot-giuong.html.]
Đã xâm chiếm trăm mẫu đất lành chỉ để nuôi bò sữa.
Dù lũ lụt nạn đói, dù xác c.h.ế.t khắp nơi cũng vẫn như .
Thôi Oánh Tần Kim Chi ung dung bước khỏi lao phòng, vội lấy áo choàng cho nàng:
“Ngươi còn đang cấm túc, khỏi cung như thế sợ dâng sớ hặc tội ?”
Tần Kim Chi duỗi lưng:
“Không đến giáng thêm một đòn, về cũng ngủ ngon.”
Thôi Oánh khẽ :
“Tiêu Xuyên tỉnh , Thẩm quý phi chắc sẽ sớm tìm ngươi tính sổ.”
…
“Cái gì? Là Tần Kim Chi hại ngươi ngã ngựa?”
Tiêu Xuyên mới tỉnh dậy, vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi hôn mê.
Chính Tần Kim Chi kéo xuống ngựa với nụ chế nhạo.
Tiêu Xuyên nghiến răng:
“Nàng mưu hại hoàng tử!
Mẫu phi, nhất định chủ cho con!”
Đầu, tay, chân đều quấn băng trắng, xương giẫm gãy mấy chỗ.
Đến cả việc lớn tiếng một chút cũng đau chịu nổi.
Thẩm Minh Đường phịch xuống ghế, nắm chặt vạt váy:
“Ta trúng kế con nhãi khốn kiếp đó !”
Mọi việc Tần Kim Chi đều là diễn kịch!
Một lúc lâu , Thẩm Minh Đường buông tay, khẽ hai tiếng.
Thì , ngu ngốc là bà .
Không chỉ Tần Kim Chi, mà ngay cả hoàng đế cũng đang diễn kịch.
Tổ tôn hai lừa bà xoay vòng vòng.
Hoàng đế mượn tay bà để xử lý Thẩm gia, chuyện đều hợp tình hợp lý.
Lưng Thẩm Minh Đường lạnh buốt.
Nay Thẩm gia sụp đỗ, đích hệ tiêu điều, tộc nhân còn sót chỉ sống lay lắt.
Dù bà sủng ái thế nào cũng thể vượt qua hoàng hậu.
Bà thậm chí tính là mối uy hiếp.
Quả nhiên, trong thâm cung , chỉ họ mới là phu thê thực sự.
Ánh mắt Thẩm Minh Đường lóe lên vẻ khác thường.
chỉ cần bà còn một thở, vẫn sẽ tiếp tục đấu.
Huống chi, lá bài tẩy của bà còn lật hết.
Tần Kim Chi rời Thiên Điểu ty, về hoàng cung, cho xe chạy ngoại thành.
Đợi một canh giờ, xa xa mới truyền đến tiếng leng keng.
Chỉ thấy một lão đầu gầy gò, tóc bạc trắng, xếp bằng lưng một con lừa nhỏ.
Tần Kim Chi huýt sáo một cái, con lừa nhỏ liền tăng tốc.
Lão đầu suýt hất xuống đất, tức giận mắng:
“Con lừa mắt trắng !”
Tần Kim Chi nhảy xuống xe đến:
“Lão đầu, chậm thế?”
Lão đầu mặt .
Tần Kim Chi với xa phu:
“Ngươi đ.á.n.h xe về phủ .”
Xa phu hỏi:
“Vậy quận chúa thì ?”
Tần Kim Chi hất cằm về phía con lừa:
“Chẳng dắt lừa giúp ?”
Mặt xa phu biến sắc, hoảng loạn bỏ chạy.
Dám để quận chúa nhà dắt lừa, đó là đại ma đầu gì mới khiến nàng như ?
Tần Kim Chi dắt lừa, hỏi:
“Lão đầu, sư tỷ đến cùng ?”
Lão đầu vỗ một cái lên lưng nàng:
“Cái gì mà lão đầu, gọi là sư phụ!”
Tần Kim Chi bĩu môi:
“Sư phụ, sư tỷ đến cùng ?”
Lão đầu nhắm mắt như nhập định:
“Sư ngươi gặp chút rắc rối ở U Châu, sư tỷ ngươi giúp .”
Ông xong, mở hé một mắt hỏi:
“Dạo phát độc ?”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Mấy hôm thần đan diệu dược, chắc là ba năm c.h.ế.t .”