Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 182: Triệu Gia Vào Kinh

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:14:38
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Đức phi ban rượu độc.

Khi hoàng hậu đến, bà mặc một tố y, dáng vẻ như thể sẵn sàng chịu c.h.ế.t.

 

Hoàng hậu xuống ghế, :

“Không ngờ cuối cùng ngươi gặp khi c.h.ế.t là bản cung.”

 

Trịnh Đức phi chút thê lương:

“Nếu thì , chẳng lẽ điên cuồng cầu kiến hoàng thượng, như chẳng khó coi lắm ư.”

 

Hoàng hậu lạnh lùng :

“Có gì ?”

 

Ánh mắt Trịnh Đức phi bỗng trở nên độc ác:

“Ngươi tiểu công chúa của ngươi c.h.ế.t thế nào ?”

 

Tiểu công chúa chính là nghịch lân của hoàng hậu, là cấm kỵ trong hậu cung.

chờ đợi để vẻ mặt tức giận của hoàng hậu.

 

Thế nhưng hoàng hậu chỉ bình thản, vui giận mà :

“Ngươi nghĩ xem, ngươi sinh nhiều nhi tử như , vì chỉ Tiêu Uẩn còn sống?”

 

Biểu cảm dữ tợn gương mặt Trịnh Đức phi chợt khựng .

“Ngươi gì?”

 

Gương mặt hoàng hậu lộ một tia châm biếm hiếm thấy:

“Thẩm Minh Đường là một thông minh, nhưng đủ thông minh, nên mới cho phép hoàng thượng nâng nàng lên cao.

Còn ngươi, cái bộ dạng tự cho thông minh của ngươi, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.”

 

Mắt Trịnh Đức phi rớm lệ, sắc mặt càng thêm vặn vẹo dữ tợn.

“Ha ha ha ha ha… Trịnh Hoa Dung thông minh cả một đời, phu thê ngươi lừa dối nửa đời.”

 

Nhìn vẻ lãnh đạm của hoàng hậu, giọng bà tràn đầy oán hận:

“Không ngờ trong hậu cung, kẻ diễn kịch giỏi nhất chính là hoàng hậu nương nương.

Vậy các ngươi bao giờ ý định để Uẩn nhi của sống sót?”

 

Hoàng hậu khẽ :

“Thiên hạ một nửa mang họ Triệu, ngươi xem, thể sống ?”

 

Trịnh Hoa Dung rơi lệ:

“Ngươi diễn nửa đời, diễn tiếp ?

Triệu Bát Nhược, thật sự xem thường ngươi !”

 

Hoàng hậu chỉnh long bào, sang thái giám cầm rượu độc:

“Tiễn nàng lên đường.”

 

Thái giám lập tức tiến lên, đổ rượu độc miệng Trịnh Hoa Dung.

Trịnh Hoa Dung c.h.ế.t nhắm mắt, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt vẫn gắt gao hoàng hậu.

 

Hoàng hậu lạnh:

“Nữ nhi của Trịnh thị đất Huỳnh Dương, cuối cùng cũng chỉ một tấm chiếu cỏ, rơi kết cục ch.ó hoang xé xác mà thôi.”

 

Minh vương phạt giam lỏng trong Minh Vương phủ, bộ quan viên Trịnh gia dính líu đều xử trảm cả tộc.

Phu thê Trịnh Hồng Văn xử lăng trì.

 

Hôm đó mưa dầm tầm tã, Tần Kim Chi xa nơi phu thê hai hành hình.

Vân Tước che dù cho nàng.

 

Tiếng kêu gào đau đớn, tiếng gầm thét bi thương, mùi m.á.u tanh lâu vẫn tản .

 

Lúc , bên cạnh Tần Kim Chi xuất hiện một cây dù khác.

Dưới dù là một phụ nhân dịu dàng, dắt theo một thiếu niên vô cùng tuấn tú.

Mẫu tử hai đôi mắt giống hệt Thẩm Lưu Doanh.

 

Tần Kim Chi cất tiếng:

“Có những kẻ chuyện bẩn thỉu với ngươi và nương ngươi cũng nhận lấy kết cục như ?”

 

Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng vô cảm, nhưng khi Tần Kim Chi dứt lời, hận ý trong mắt cuồn cuộn như sóng trào.

“Muốn!”

 

Tần Kim Chi mỉm :

“Vậy thì hãy leo lên, từ thủ đoạn mà leo lên.

Đến khi ngươi đầu chúng, để sinh mệnh bọn chúng chỉ còn trong một niệm của ngươi.

Đến mức khiến những kẻ ôm tâm tư dơ bẩn , chỉ cần nghĩ đến ngươi cũng gan mật vỡ nát.”

 

Thiếu niên gắt gao vũng m.á.u nơi hành hình, đó đầu, đưa phụ nhân rời .

Xem phu thê Trịnh Hồng Văn hành hình xong, Tần Kim Chi ngoại thành.

Một cỗ xe ngựa đợi sẵn.

 

Nàng đến gần, một thiếu nữ liền nhảy xuống xe:

“Quận chúa!”

 

Tần Kim Chi trao cho nàng một cái hũ:

“Đi thôi, mang nàng rời khỏi đây.

Tìm một nơi non xanh nước biếc, rải tro cốt của nàng, lẽ đó mới là sự tự do mà nàng mong .”

 

Thiếu nữ nhận lấy hũ, hướng trong xe :

“Đều xuống .”

 

Mấy đứa trẻ tầm mười mấy tuổi lượt nhảy xuống từ trong xe.

Đám nhỏ đồng loạt quỳ xuống:

“Đại ân của quận chúa, chúng tuyệt dám quên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-182-trieu-gia-vao-kinh.html.]

 

Tần Kim Chi chỉ phất tay:

“Đi , càng xa càng , rời khỏi nơi .”

 

Khi đến cửa thành, Thôi Oánh đang đợi ở đó, lo lắng nàng:

“Ngươi chứ?”

 

Tần Kim Chi chút bất ngờ khi thấy Thôi Oánh:

“Sao ngươi ở đây?”

 

Thôi Oánh gãi mũi:

“Ta đoán, ngươi sẽ tiễn Trịnh Thất .”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Ngươi sắp thành giun trong bụng đấy.”

 

Thôi Oánh tiến lên, thấp giọng :

“Tiêu Chân gửi thư đến Thiên Hương lâu.”

 

Tần Kim Chi khẽ “ừ” một tiếng:

“Đi thôi.”

 

Sau khi cải trang, hai đưa đến tư trạch của Tiêu Chân.

Hắn vô cùng dứt khoát, trao cho Tần Kim Chi một xấp văn thư:

“Lộ dẫn, hồ sơ, đủ loại giấy tờ cần thiết đều ở đây, đoàn xe của Triệu gia thể khởi hành .”

 

Tần Kim Chi nhận lấy:

“Tiêu việc quả thật nhanh chóng.”

 

Tiêu Chân mỉm :

“Việc lớn thế , tất nhiên thể chậm trễ.

Không gia chủ Triệu gia đích theo đoàn xe kinh ?”

 

Tần Kim Chi :

“Đương nhiên, tham dự tuyển chọn hoàng thương là đại sự, tất nhiên tỷ tỷ tự đến.”

 

Tiêu Chân đầy hàm ý:

“Vậy bản vương nhất định gặp vị gia chủ Triệu gia một .

Nữ trung hào kiệt truyền kỳ như thế, bản vương ngưỡng mộ lâu.”

 

Khóe môi Tần Kim Chi khẽ nhếch:

“Nhất định.”

 

Khi trở Thiên Hương lâu, Tần Kim Chi lập tức thư gửi đến Cô Tô.

 

Thôi Oánh kinh ngạc:

“Ngươi thật sự cho Triệu gia Cô Tô kinh tham dự hoàng thương?”

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Tất nhiên.”

 

Thôi Oánh khó hiểu:

một khi chuyện bại lộ, Triệu gia sẽ thành mục tiêu cho công kích.”

 

Tần Kim Chi thư :

“Việc là Tiêu Chân , liên quan gì đến Triệu gia?”

 

Thôi Oánh xoay :

chẳng như Triệu gia sẽ buộc chặt cùng Tiêu Chân ?”

 

Tần Kim Chi ngẩng đầu:

“Triệu gia cũng thật sự cần lấy Tiêu Chân chỗ dựa.

Trên đời , từng thể moi bạc từ trong túi .”

 

Thôi Oánh Tần Kim Chi, ánh mắt bỗng chút quái lạ:

“Ngươi mượn tay Tiêu Chân, để Triệu gia xuất hiện trong Kinh thành ?

Nếu khi Triệu gia kinh, ngươi trở mặt với Tiêu Chân, ngươi sẽ xử lý thế nào?

Thế lực trong cung nhiều, đường vòng ít, Triệu gia bối cảnh, ngay cả cũng giúp nổi .”

 

Tần Kim Chi cầm bút, khẽ :

“Ai Triệu gia bối cảnh?”

 

Thôi Oánh nhíu mày, nghĩ mãi cũng Triệu gia rốt cuộc thuộc về thế tộc nào.

 

Tần Kim Chi huýt sáo, ám vệ liền hiện .

“Gửi đến Cô Tô.”

 

Sinh thần của hoàng hậu sắp đến, tuy Minh vương giam lỏng, nhưng thánh chỉ định tội.

Trong lòng đều rõ, Trịnh Đức phi c.h.ế.t, Trịnh gia cũng chặt đứt một nửa.

Minh vương chắc chắn giữ mạng.

 

Từ việc Minh vương phi ảnh hưởng, vẫn tiếp tục lo liệu sinh thần của hoàng hậu là đủ thấy.

Chỉ đợi sinh thần của hoàng hậu, Minh vương sẽ phong địa, một nhàn vương mà thôi.

 

Nghe để chuộc tội cho Trịnh Đức phi, Minh vương lập một Phật đường trong phủ, ngày ngày quỳ lạy tụng kinh.

Tiếng mõ từng hồi, vang vọng dứt.

 

“Vương gia, chúng thật sự rời kinh thế ?

Trịnh thị nhất tộc Tần Kim Chi hại đến nông nỗi , ngay cả nương nương cũng…”

 

“Ngươi chúng thua ở ? Thua vì quá khinh địch.

, Tần Kim Chi … cũng thật sự thắng !”

Loading...