TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 169: Triệu Thế Tôn
Cập nhật lúc: 2025-10-18 03:23:41
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Kim Chi dậy:
“Đi thôi, nhị công tử, sang sân khấu khác .”
Thôi Oánh cũng dậy, hai tay chắp lưng, nhàn nhã xuống lầu.
Tiểu nhị thấy hai chuẩn rời , vội chạy đến:
“Tiểu nhân tiễn nhị vị.”
Hai vị là khách nhân hào phóng nhất mà từng gặp.
Vừa lên xe, Thôi Oánh thốt lên cảm thán:
“Phủ Trấn Bắc Vương quả thực là giàu !”
Cả cỗ xe ngựa khảm đầy châu báu.
Nàng thắc mắc, ngoài cải trang mà còn thứ xa hoa thế , chẳng lộ liễu quá .
Hai đến Danh Chấn Hiên.
Vừa dạo qua, Thôi Oánh giá của ít món ngọc khí cho khiếp vía.
Nàng ghé sát tai Tần Kim Chi, hạ giọng:
“Hay là ngươi cướp luôn Danh Chấn Hiên ?
Dù gì cũng là cướp, ngươi với bọn họ xem như hắc ăn hắc.”
Tần Kim Chi đáp nhàn nhạt:
“Ta lấy cái lớn nhất, ngươi chọn vài món nhỏ, chúng chia hành động nhé?”
Thôi Oánh bĩu môi, đắt quá đáng!
sĩ diện thì vẫn giữ.
Nàng sang vị chưởng quỹ, vẻ chán chường hỏi:
“Chẳng Danh Chấn Hiên là tiệm ngọc khí lớn nhất ở Kinh thành ?
Sao bày mấy món tầm thường thế , còn đồ nữa ?”
Chưởng quỹ thấy hai , từ dáng vẻ đến khí chất đều tầm thường, lập tức nở nụ tươi:
“Vừa nhị vị công tử là bậc am hiểu. Không giấu gì các vị, tầng một đúng là chỉ để mấy vật tầm thường.
Nếu nhị vị xem hàng thượng hạng, xin mời lên lầu.”
Thôi Oánh thoáng liếc cửa, thấy bóng dáng Tiêu Chân đang lấp ló, nàng khẽ kéo tay áo Tần Kim Chi.
Hai đưa mắt trao đổi, đó lạnh nhạt :
“Có đồ mà lấy sớm, còn tưởng Kinh thành cũng chỉ đến thôi.”
Chưởng quỹ càng niềm nở:
“Xin mời nhị vị lên lầu.”
Khách từ xa đến, nhiều tiền, chẳng dê béo đưa đến tận miệng .
Tần Kim Chi và Thôi Oánh theo lên tầng hai.
Quả nhiên, đồ lầu khác hẳn, ngay cả Thôi Oánh cũng trợn tròn mắt.
Chưởng quỹ hỏi:
“Nhị vị tìm loại vật nào, để tại hạ giới thiệu?”
Thôi Oánh đáp:
“Ta tìm một khối ngọc thượng hạng để tạc tượng Phật cho tổ mẫu.”
Chưởng quỹ hề hề:
“Nhị vị thật phúc khí, cửa hàng nhận một khối ngọc Nam Cương thượng phẩm, hợp để tượng Phật.”
Hắn dẫn hai đến một rương ngọc.
Bên trong là một khối ngọc Nam Cương tự nhiên, trong suốt óng ánh, lấp lánh sắc vàng nhạt.
Quả là thượng phẩm để tạc tượng Phật.
Thôi Oánh hỏi ngay:
“Bao nhiêu bạc?”
Thực , thật sự giàu sẽ chẳng bao giờ hỏi giá.
giá cả của Danh Chấn Hiên giống như ăn thịt , nàng nhịn nữa.
Chưởng quỹ đảo mắt:
“Khối ngọc Nam Cương vô cùng hiếm , thiên hạ độc nhất vô nhị, giá trị năm trăm nghìn lượng vàng.”
Khóe môi Tần Kim Chi khẽ cong.
Ngọc Nam Cương đích xác quý hiếm, nhưng tuyệt đối độc nhất thiên hạ.
Trong khố của nàng còn một khối to bằng nắm tay, chỉ là nhỏ hơn khối thôi.
Giá trị cao nhất cũng chỉ năm vạn lượng, mà chưởng quỹ dám hét gấp mười , xem nàng và Thôi Oánh là dê béo để thịt.
“Đổng chưởng quỹ đùa . Ngọc Nam Cương tuy hiếm, nhưng độc nhất vô nhị.
Nếu nhớ lầm, năm năm tiểu quốc Nam Cương từng tiến cống cho hoàng thượng một khối ngọc Nam Cương.”
Giọng ôn hòa vang lên từ cầu thang.
Một bóng áo trắng từ từ bước lên, ánh mắt dịu dàng về phía ba .
Chưởng quỹ sững sờ, ngờ gặp am hiểu thật sự.
Tầng hai , nếu dẫn đường, chỉ khách từng tiêu quá vạn lượng vàng ở Danh Chấn Hiên mới phép lên.
Đã là quý khách, cũng khó mà trở mặt.
Thôi Oánh giả vờ như bừng tỉnh, trừng mắt :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-169-trieu-the-ton.html.]
“Ngươi dám lừa bọn ?”
Chưởng quỹ vội vàng phân bua:
“Khách quan đừng giận, tại hạ xong. Ta chỉ bảo đó là giá trị, đó là giá bán.
Đã lâu cửa tiệm gặp khách sành sỏi thế .
Vậy khối ngọc , bằng lòng bán với giá mười vạn lượng vàng cho nhị vị.”
Thôi Oánh suýt hoa mắt, lén kéo tay áo Tần Kim Chi.
Chỉ thấy Tần Kim Chi bình thản :
“Gói , lấy.”
Nàng rút một xấp ngân phiếu mười vạn lượng vàng từ trong tay áo.
Cả chưởng quỹ lẫn Tiêu Chân đều thấy rõ cả xấp ngân phiếu dày cộm .
Ngay cả mười vạn lượng vàng cũng con nhỏ, mà nàng vung tay mua ngay, sắc mặt đổi.
Chưởng quỹ mừng rỡ:
“Tại hạ lập tức gói cho ngài.”
Chưởng quỹ rời , Thôi Oánh liền sang Tiêu Chân:
“Đa tạ đài nghĩa khí, nếu chúng tên chưởng quỹ lòng đen tối gạt .”
Tiêu Chân nghi hoặc hỏi:
“Nhị vị nâng giá cắt cổ, còn chịu mua?”
Tần Kim Chi đáp:
“Tuy thách, nhưng khối ngọc Nam Cương quả thật hiếm .
Danh Chấn Hiên mở cửa buôn bán, chưởng quỹ tất nhiên kiếm lời.
Hơn nữa, cắt đường sinh nhai của chẳng khác nào g.i.ế.c phụ mẫu họ.
Huynh đài vì chúng mà mở lời, nếu khiến gặp phiền toái, chính là của chúng .”
Thôi Oánh bước lên tự nhiên:
“Huynh đài yên tâm, ca ca của chẳng thiếu chút bạc .
Huynh ưng ý món nào , tặng , xem như cảm tạ.”
Ở đời, khó trả nhất chính là nợ nhân tình.
Những thứ thể giải quyết bằng tiền, đều là thứ đơn giản nhất.
Tiêu Chân mỉm :
“Nhị vị khách khí , lên tiếng vì mấy món tục vật.
Nếu thật sự cảm tạ, chẳng bằng mời một chén rượu .”
Hai tài lực kinh , ắt hẳn gia thế phú quý tột bậc.
Đặc biệt là họ thà hao thêm bạc cũng chịu mang ơn.
Người như thế, nếu kết giao, tất lợi.
Hắn nhất định tạo mối liên hệ.
Tần Kim Chi và Thôi Oánh liếc , đó :
“Nếu đài chê, thì quá .”
Không lâu , chưởng quỹ mang gói đồ lên:
“Đã bọc xong. Nhị vị cần cửa tiệm đưa đến tận nơi ?”
Tần Kim Chi phẩy tay:
“Không cần, chỉ việc đưa lên xe ngựa của chúng .”
Chưởng quỹ lập tức đáp:
“Vâng, tại hạ sắp xếp ngay.”
Tần Kim Chi sang Tiêu Chân:
“Huynh đài, chúng ở Thiên Hương lâu, cùng ?”
Tiêu Chân nhướn mày.
Hai đúng là vung tiền như rác.
Chẳng cần xa, chỉ trọ một đêm ở Thiên Hương lâu cũng ngốn cả nghìn lượng vàng.
“Đương nhiên.”
Vừa bước lên xe ngựa của Tần Kim Chi, Tiêu Chân sự xa hoa cho sững sờ.
Trong Kinh thành, xa xỉ nhất mà từng thấy chính là tiểu quận chúa của Trấn Bắc Vương phủ, Tần Kim Chi.
Hắn chẳng hoàng đế sủng ái, cũng quen với nàng.
mỗi dự yến trong cung, dù là hoàng tử công chúa cũng chẳng bì sự xa hoa trong ăn mặc, của nàng.
Hai mắt, so với nàng còn phần hơn.
Tiêu Chân mở miệng:
“Chưa rõ đại danh của nhị vị đài, tại hạ là Dung Chân.”
Dường như vị mẫu mỹ nhân khuất của Tiêu Chân mang họ Dung.
Xem , vị trí của họ Dung trong lòng cũng nhỏ.
Tần Kim Chi thản nhiên đáp:
“Triệu Thế Tôn.”
Sau đó nàng chỉ Thôi Oánh:
“Triệu Nhược Doanh.”