TRẦM MÊ - Chương 23: Hôm nay đến đây thôi.

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:33:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngón tay của Cố Vân Dực lướt cổ áo cô, chạm đến sự mềm mại liền sực nhớ một vấn đề chí mạng.

Trong nhà thứ đó. Trước giờ từng nhu cầu, nên tất nhiên cũng chuẩn .

 

gương mặt ửng hồng như say rượu của Giang Thanh Vũ, chẳng nỡ.

 

“Ưm…”

Nụ hôn vốn tạm dừng đột nhiên trở nên nồng nhiệt hơn. Đôi mắt ươn ướt của cô ngước lên , ấm ức mím môi.

 

“Làm em sợ ?”

Vòng tay thôi siết chặt như hai sợi dây thép nữa, cô mới thả lỏng. Ánh mắt ướt át, lấp lánh những hạt nước trong suốt hàng mi khiến khỏi cảm thán: cô gái nhỏ dường như là do nước tạo thành. Vui cũng rơi vài giọt, tủi cũng rơi vài giọt.

 

“Tinh…”

lúc , điện thoại Cố Vân Dực vang lên. Nhạc chuông đơn giản, nguyên thủy nhất. Anh liếc màn hình, đôi mắt đang ngập trong ham dần khôi phục sự tỉnh táo.

 

Không lúc . Một là chuẩn gì, hai là đối với một cô gái vẫn mở lòng, cưỡng ép chỉ khiến cô thêm nhạy cảm.

 

“Đợi đến ngày thật sự cưới em.”

 

Anh khẽ hôn lên vành tai cô, sợi tóc chạm trán cũng nhuốm ấm dịu dàng.

 

Anh rõ ràng là ngày cưới. Người đàn ông , ở một việc, coi trọng nghi thức. Giang Thanh Vũ rũ mắt, ngọn lửa trong mắt dần hạ xuống, chỉ còn vài đốm tàn lấp lánh.

 

lúc , Cố Vân Dực cúi đầu, thấy đôi chân cô đang kẹp chặt , khóe môi cong lên, mang theo một tia như như .

 

Anh chẳng gì, chỉ phòng tắm, lấy một gói khăn ướt xoay ngoài.

Giang Thanh Vũ theo, năm giây , trong lòng hổ đến mức hét lên.

 

“Này…”

Đóng cửa thư phòng, Cố Vân Dực gọi bỏ lỡ.

 

Đầu dây bên là giọng nam, khiến thoáng ngẩn . Rõ ràng dặn sắp xếp một nữ bác sĩ cơ mà.

 

“Anh Cố.” Người dường như đoán ý nghĩ của , vội : “ là trợ lý của bác sĩ Chu, họ Dương. tiên nắm sơ qua tình hình của cô Giang.”

“Ừ, chào .”

 

Lúc Cố Vân Dực mới yên tâm, đem chuyện tận mắt thấy, cộng thêm lời Giang Hoa từng kể, cho đối phương .

 

hiểu đại khái . Cuối tuần thể đưa cô đến ?”

Cố Vân Dực liếc đồng hồ. Thường thì cuối tuần rảnh, nhưng chuyện vẫn với Giang Thanh Vũ, nên ngẫm nghĩ một chút đáp:

“Để hỏi vợ , xem cô thời gian .”

 

Trợ lý Dương sẽ gửi một lưu ý cho . Để tránh Giang Thanh Vũ thấy, Cố Vân Dực về phòng nhưng mang điện thoại theo.

 

Cô đang lưng về phía , đôi tai đỏ rực khẽ run lên khi tiếng động, rõ ràng cố ý giả vờ con rùa rụt cổ.

 

“Ngủ ?”

Cái câu hỏi kỳ cục gì thế, ngủ thì trả lời chứ.

 

Cố Vân Dực bật . Giang Thanh Vũ thì vẫn lắng tai , cho đến khi thấy tiếng mở tủ.

 

Cô chậm rãi xoay , liền thấy ôm chăn ngoài, trông chẳng khác nào một oán phụ đáng thương kẻ bạc tình dùng xong vứt bỏ.

 

“Ngủ sớm .”

Cô ngẩn , vội xỏ dép, chạy khi cửa kịp khép .

 

“Còn thì ?”

Cố Vân Dực đang định xuống lầu, cô gọi liền đầu.

 

“Anh ngủ ? Phòng khách ?”

Nói xong, cô lập tức hối hận. Hỏi chẳng khác nào đang ngầm mời .

 

“Em chỉ… chỉ thấy áy náy, chiếm phòng của như …”

Càng giọng càng nhỏ, sắp chui xuống đất luôn .

 

Cố Vân Dực tựa khung cửa, khoanh tay cô.

“Anh ngủ ở phòng khách.”

 

Gấu

“Ngủ một sợ ?”

“Không, , .”

Giang Thanh Vũ lập tức lắc đầu lia lịa, khiến phì .

 

Thừa lúc cô còn ngơ ngẩn, cúi xuống khẽ hôn lên môi cô, mới đóng cửa, giữ nụ đắc ý bên ngoài.

 

Công việc vẫn còn dang dở. Ánh sáng màn hình lúc sáng lúc tắt, lập lịch nhắc nhở. Trưa mai nhất định đặt bàn ở nhà hàng mà Giang Thanh Vũ thích, bỏ lỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tram-me-psvk/chuong-23-hom-nay-den-day-thoi.html.]

 

Trước , vốn chẳng thích phí thời gian những chuyện thế , mà giờ hứng thú đ.á.n.h giá suốt nửa ngày.

 

Mãi cho đến khi một tin nhắn nhảy .

Là của Diệp An.

 

Diệp An: Cậu tiện điện thoại ?

 

Cố Vân Dực cánh cửa phòng đang khép chặt, gọi .

 

“Vân Dực, Hạ Kỳ tìm ?”

Giọng Diệp An vội, Cố Vân Dực thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Có chạm mặt. Em họ , đúng là phiền c.h.ế.t .”

 

“Là chị họ…” Diệp An nhức đầu day trán. Cô thật sự Hạ Kỳ đang định cái gì. Thích bao nhiêu năm, mà Cố Vân Dực căn bản chẳng nhớ nổi cô là ai.

 

“Hạ Kỳ, tách khỏi các chạy đến nhà , bây giờ còn với trong nhà hàng.”

 

“Hửm?” Cố Vân Dực nhướng mày, mất mấy giây mới lắp ghép rõ mối quan hệ giữa Hạ Kỳ và Diệp An, hỏi: “Cậu chứ?”

 

, ở Bắc Kinh. Với cũng thế nào, dì thì kiểu gì chẳng dỗ dành vài câu. chỉ Thanh Vũ thế nào.”

 

Nhớ dáng vẻ run rẩy trong lòng khi nãy, ánh mắt Cố Vân Dực thoáng ngập ý vị mập mờ, giọng trầm xuống:

“Cô , .”

 

Diệp An thở phào, nhưng cũng giọng gì đó khác thường. Liếc lịch một cái — hôm nay là ngày đầu tiên hai vợ chồng họ trở kinh thành.

 

Hành động Cố Vân Dực khoe giấy kết hôn chẳng khác nào ném một quả b.o.m xuống đám đông. Người đàn ông vốn điềm tĩnh như , mà cũng thể chuyện ngây ngô đến thế, ai chẳng thật lòng với cô vợ nhỏ .

 

Không vợ trấn giữ, tám phần mười trở thành con ngựa hoang thoát cương như đồn đoán.

 

“À, tuần đừng quên buổi tụ tập đấy. Ai cũng gặp cô .”

Nói xong, Diệp An vội vàng cúp máy.

 

 

Giang Thanh Vũ vốn khó ngủ chỗ lạ. Vừa nhắm mắt liền cảm giác như mở vẫn ở nhà .

 

thực tế khiến cô thất vọng. Ôm chặt chăn, cảm giác chẳng giống.

 

Trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ, cô đành cam chịu bò dậy, rũ vai rầu rĩ lấy sách trong thư phòng.

 

Phòng ngủ của Cố Vân Dực bàn, dường như là tách biệt rạch ròi giữa nghỉ ngơi và việc. Giang Thanh Vũ bày chiếc bàn gấp nhỏ của , kéo lê dép, cẩn thận mở cửa.

 

Người đàn ông đang xử lý công việc. Hành lang vang lên một tiếng “cạch”, giống như chú chuột nhỏ rón rén bước .

 

Khóe môi cong lên nụ mà chính cũng nhận . Anh khoanh tay, dựa khung cửa, bóng lưng cô.

 

Giang Thanh Vũ cảm thấy lưng ánh sáng, đầu thì bắt gặp ánh mắt .

 

“Em ngủ ?”

 

Cố Vân Dực ăn mặc chỉnh tề, hương cà phê từ phía lưng nhè nhẹ tỏa .

“Ừ.”

 

Thực Giang Thanh Vũ vốn thức khuya. Nếu sáng nay dậy quá sớm, thì chắc chắn cô chẳng ngủ nổi hai giờ sáng.

 

“Giường thoải mái ?”

Cái . Giường thì êm, chỉ là cô ngủ nổi thôi.

 

Chiếc váy ngủ trắng dài quá gối một chút, để lộ đôi chân mảnh mai thẳng tắp. Vừa tắm xong, nóng vẫn tan, hai má và chóp mũi cô còn phơn phớt hồng.

 

Nhìn như thế, trong mắt đàn ông dần dấy lên một thứ ý tứ khó đoán. Anh bước đến, bình tĩnh rót cho cô một cốc nước ấm.

 

“Đừng ép ngủ. Càng cố ép, càng khó ngủ.”

 

Giang Thanh Vũ thấy câu lý. Cô vốn thích thức đêm, ban đêm thường nhiều cảm hứng hơn, chỉ là bình thường quản cho thức quá khuya.

 

Cảm giác như cách giữa họ vốn hai bức tường, nay bỗng sụp mất một, chỉ còn một bức cuối cùng, cứng cỏi lung lay.

 

Đám đồ ăn vặt mua ở siêu thị buổi tối lập tức đất dụng võ. Giang Thanh Vũ vốn ăn mập, chẳng để ý giờ giấc lượng, nên cứ thoải mái ôm túi bánh kẹo, líu ríu như chú thỏ con chạy xuống lầu, dép lẹp kẹp gõ sàn. Căn nhà vốn tĩnh lặng nhờ đó mà tràn đầy sinh khí.

 

Cố Vân Dực dựa khung cửa nãy giờ cuối cùng cũng cử động, trở bàn việc. Trong khung hình video, mấy gương mặt vốn đang rụt rè im thin thít, quét qua liền chẳng dám ho he.

 

Anh khẽ mỉm :

“Hôm nay đến đây thôi.”

Loading...