TRẦM MÊ - Chương 16: Chúng ta là vợ chồng.
Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:41:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cửa sân mở , khẽ chạm vách đá phát tiếng cộp nhỏ.
Tiếng bước chân dồn dập chạy nhà, Giang Hoa đến phòng khách va ngay mặt với con gái.
“Vân Dực ?”
“Anh đang đỗ xe.”
Giang Thanh Vũ lướt qua , vội vàng chạy phòng, bật nước lạnh rửa mặt mấy , lấy mặt nạ giấy xịt nước đắp lên.
Khoảng mười mấy phút tháo xuống, nhiệt mặt vẫn còn, nhưng sắc đỏ gò má hóa thành màu hồng phấn, qua chỉ như lỡ tay đánh má hồng nhiều mà thôi.
“Reng reng…”
lúc cô đang ngẫm nghĩ, điện thoại rung lên. Người gọi đến là Tống Vũ Nhiên.
Cô bấm , bên vang lên giọng gấp gáp, hào hứng chẳng kém tiếng chuông. Giọng ngọt lịm vì quá kích động mà biến điệu, còn lắp bắp:
“Thanh… Thanh Vũ!”
“Ừm? Cậu trúng ?”
Trúng cái gì mà trúng.
Đầu óc Thanh Vũ còn chập chờn, cô lỡ buột miệng hỏi thế, vô tình cho Vũ Nhiên thời gian điều chỉnh giọng.
“Không trúng , mà là… với Cố Tổng đăng ký kết hôn đúng ?”
Não đang “treo máy” của Thanh Vũ đến từ đăng ký kết hôn liền như kích hoạt, cứng đờ vài giây, đó mới ý thức vấn đề.
Cô cố nén hoang mang, liếc mắt về phía cửa, hạ thấp giọng:
“Sao chuyện sáng nay?”
Từ lúc nhận giấy chứng nhận đến giờ đầy hai tiếng, nhanh nhất cũng chỉ hai bên gia đình thôi.
“Anh đăng lên WeChat , Kỷ Quan Đình thấy. Không chỉ bọn , bây giờ đều cả. Ảnh lan khắp các phòng ban, group nào cũng nổ tung !”
“Chúng là bạn mà, vì sự vinh hoa phú quý của , chúc hai trăm năm hạnh phúc, nhớ vài câu cho mặt Cố Tổng nhé!”
Câu Thanh Vũ chẳng buồn . Vinh hoa phú quý để hãy , cô vội vàng cúp máy, mở WeChat.
Trang cá nhân của Cố Vân Dực vốn chỉ vài tin tức lác đác, giờ nổi bật đầu là một tấm ảnh mới.
Gấu
Trong ảnh là hai quyển giấy chứng nhận kết hôn chồng lên , gương mặt nam nữ trong tấm hình cưới sáng sủa nổi bật. Dưới cùng là đôi bàn tay đan xen, mật còn hơn cả giấy chứng nhận.
Ngón tay đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, vốn mang vẻ tao nhã, nhưng mạch m.á.u xanh mu bàn tay nổi lên, khiến liên tưởng đến sự mạnh mẽ, hoang dã.
Bàn tay con gái thì nhỏ nhắn mềm mại, làn da trắng mịn như ngọc, trong veo như mưa bụi phương Nam nuôi dưỡng.
Thì lúc nãy chụp ảnh là để chuyện .
Thanh Vũ phóng to tấm hình kỹ, môi khẽ mím, mấy định cong môi gắng đè xuống. Tay cô thì nhanh nhẹn lưu ảnh về máy.
Thoát , cô mới chú ý đến dòng chữ chú thích ngắn ngủi của .
Hai chữ thôi.
“Phần đời còn .”
Ánh mắt dừng , tựa như bất ngờ đánh đổ hũ đường, từng hạt ngọt ngào rơi lách tách xuống tận tim.
Thanh Vũ thò đầu ngoài khi khỏi phòng, thấy phòng khách ai, chiếc ghế tre ở cửa cũng trống trơn.
Cô rón rén khép cửa lưng, khẽ :
“Yên tâm , nhất định sẽ .”
“Anh cũng yên tâm, chúng là vợ chồng .”
Giọng đàn ông bỗng vang lên bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tram-me-psvk/chuong-16-chung-ta-la-vo-chong.html.]
Phòng khách rõ ràng tưởng chừng vắng , mà Cố Vân Dực và Giang Hoa đang đó.
Anh vẫn cầm điện thoại cúp, khóe môi còn lưu ý . Một như , thể kiên nhẫn và kính trọng đến , e rằng đời chẳng còn mấy ai. Nên Thanh Vũ lập tức đoán trong điện thoại là ai.
Giang Hoa mỉm đón lấy máy, trò chuyện với Cố Giang, chuyện tự nhiên ngoài, còn nhẹ nhàng khép cửa .
Ánh mắt Cố Vân Dực từ lúc cô bước dính chặt rời. Thanh Vũ xuống đối diện, tim đập lạc nhịp.
Anh khẽ cúi , chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay đan , đôi mắt hẹp dài nheo , trong đáy mắt sáng tối đan xen phản chiếu bóng hình cô.
“Ông nội nhớ em.”
Thanh Vũ thoáng ngẩn , nhớ đến ông Cố – một lão nhân hiền hòa giống hệt ngoại của , tim bỗng chốc ấm áp.
“Em cũng nhớ ông, bao nhiêu năm gặp. Không ông còn nhớ em .”
“Nhất định nhớ. Em bây giờ với lúc mười mấy tuổi cũng chẳng khác mấy.”
Cố Vân Dực mãi mãi nhớ rõ tấm ảnh năm xưa, cô gái trong ảnh ánh mắt trong trẻo như hồ nước nơi hoang vu, sâu thẳm tì vết. Ánh sáng mơ hồ bao phủ quanh , như một trận mưa ông trời ưu ái.
Nghe , Thanh Vũ xoay mặt , đôi mắt to trong veo khẽ chớp, sáng rực mê , trùng khớp với ánh mắt trong ký ức của .
“Anh thì gì, từng gặp em lúc mười mấy tuổi .”
Giang Thanh Vũ xa lạ gì với nhà họ Cố. Ông nội Cố luôn đối xử với cô như cháu ruột, Cố Diệm là bạn chơi từ nhỏ của cô. Còn thế hệ thì bận rộn công việc, hiếm khi gặp mặt. Chỉ riêng Cố Vân Dực, so với bất kỳ ai đều thần bí hơn, mà giờ trở thành quan hệ gần gũi nhất với cô.
“Anh từng xem qua ảnh .”
Đáy mắt Cố Vân Dực thoáng phủ một tầng ảm sắc. Mỗi Giang Thanh Vũ nhắc đến nhà họ Cố đều là những câu chuyện rộn ràng, nhưng trong những câu chuyện đó chẳng bao giờ .
Cô hỏi thêm về tấm ảnh từ mà , bởi trong nhà họ Cố ảnh thì quá bình thường. Thay đó, cô nhắc đến chuyện trong vòng bạn bè của .
“Em thấy đăng bài .”
Sắc mặt Giang Thanh Vũ mất tự nhiên.
“Hửm?” Người đàn ông ngẩng đầu, nhướng mày. Thấy cô còn lời , ngắt lời.
“Anh đột ngột kết hôn như , chắc hẳn xung quanh đều ngạc nhiên lắm.”
Về chuyện , Cố Vân Dực chẳng bày tỏ ý kiến gì, cũng để tâm.
Những năm qua, gặp quá nhiều , quá nhiều gương mặt. Chuyện chung đại sự của vốn luôn là đề tài khiến chú ý. Vị trí “Cố phu nhân” ít dòm ngó. Anh việc từ đến nay quang minh chính đại, vợ thì lập tức công khai, cũng tránh ít phiền phức.
Dù thì…
Cố Vân Dực khẽ nâng mí mắt. Giang Thanh Vũ đang ngẩn ngơ ngoài cửa sổ.
Dù , con gái đều ít nhiều tâm tư riêng. Sự đáng yêu, hiểu chuyện là ưu điểm của cô, nhưng tuyệt đối cho phép vợ khác hoài nghi.
lúc , Giang Hoa nhận điện thoại của bạn, hẹn ăn tối. Trước khi còn dặn Giang Thanh Vũ trong nồi đất đang hầm canh.
Giang Thanh Vũ vốn quen ăn cơm canh. Cố Vân Dực múc một bát nhỏ đặt mặt cô. Cô chiếc bát sứ trắng đưa đến, theo thói quen khẽ : “Cảm ơn.”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp vang lên: “Thanh Vũ, là chồng em. Chúng là vợ chồng, em cần cảm ơn .”
“Chồng”… “vợ chồng”… những từ khiến lồng n.g.ự.c Giang Thanh Vũ run lên từng hồi, trái tim như bay vọt ngoài.
Bọn họ bây giờ đúng là một đôi vợ chồng, nhưng chẳng giống những cặp vợ chồng bình thường khác.
Cả buổi tối hôm đó, Giang Thanh Vũ cứ yên, cảm giác thời gian trôi chậm hơn thường ngày. Ăn xong cơm, cô vội vã dọn dẹp bàn ăn, chui ngay phòng ngủ, co giường. Cô bật laptop đặt bàn nhỏ, tìm một bộ phim mở , chỉ mong mượn tình tiết phim để chặn những suy nghĩ cứ mãi xoay vòng trong đầu.
Cố Vân Dực thấy cô chạy phòng, ngay đó đèn tắt. Không bao lâu , tiếng phim vọng . Anh trầm ngâm một lát, cầm chiếc áo khoác vắt lưng ghế khoác lên vai, bước sân chằm chằm màn hình điện thoại.
Đi đến cổng, dừng , ánh mắt rơi một dòng địa chỉ màn hình.
Sau đó, mở cửa ngoài. Chừng mười mấy phút , bóng dáng xuất hiện con dốc nhỏ con đường gần đó.
Áo khoác tùy ý vắt , ánh mắt sâu lắng lạnh lùng quét qua dãy nhà cũ ven đường, từng căn từng căn. Ánh đèn rải xuống, phản chiếu trong mắt như những đốm lửa lay động bất định.
Mái tóc trán vương đầy ẩm của đêm, những sợi sương mờ giăng nhẹ, tóc rũ xuống thành vài lọn, phủ quanh đôi mày, khiến gương mặt thêm phần sắc lạnh.