TRẦM HƯƠNG TỰA CỐ NHÂN - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:46:09
Lượt xem: 1,473
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối đến, Triệu Hành Giản rủ ăn.
Hắn chuyện đấu mã cầu với Vương Minh, tò mò hỏi:
“Ngươi học cưỡi ngựa và đánh cầu khi nào ?”
“À... bí mật!”
Ta gian, nhét bánh bao miệng
“Muốn học ? Ta dạy cho!”
Không nghẹn mà trợn mắt :
“Không thèm.”
Ăn thêm hai miếng bánh hoa quế mẫu , lòng bỗng trống trải kỳ lạ. Không phụ mẫu ở nhà ...
Không Tạ Thính Trúc... xử lý xong chuyện bọn cướp .
Bỗng nhớ đến đó, thì dạy nhiều thứ, dù chẳng bao giờ xem là thê tử.
Chàng cái gì cũng ... chỉ là yêu .
... cũng còn là đứa con gái nhỏ bé, nhút nhát, cam chịu ở nhà họ Phương nữa.
Giờ đây, sẽ sống cuộc đời của Lý Tư — vui vẻ và rạng rỡ.
Đang mải suy nghĩ, chợt thấy một ly kề bên môi.
“Ăn cơm mà tập trung, cẩn thận nghẹn c.h.ế.t đấy.”
Triệu Hành Giản đưa nước cho .
“Nhớ nhà ?”
Ta gật đầu.
“Học hành chăm , bận rộn sẽ thời gian nhớ nữa.
Mà... dạy cưỡi ngựa .”
“Ờ, cũng lý.” gật gù.
Đột nhiên nhận điều gì:
“Khoan ... ngươi dạy ngựa á?”
Hắn gật đầu.
Ta gian:
“Gọi là sư phụ, mới dạy!”
Hắn nhếch môi, cúi sát . Ta cũng nghiêng đầu ghé tai.
Ai ngờ thò tay nhéo tai một cái:
“Lá gan ngươi to lắm đấy, dám chuyện với sư thế ?”
Ta vội giơ hai tay xin tha, ôm lấy tay :
“Ta sai , sư ... sư nhất đời!”
Lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, chớp chớp mắt , thấy mặt đỏ ửng. Hắn khẽ ho một tiếng, hất như gì:
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Giả trân quá .”
Tối đó, Thái học tiết.
Ta cùng dạo bước trong sân, học trò tụ tập từng nhóm học bài, đàm đạo.
Đến bãi cưỡi ngựa, kéo dây cương cho lên ngựa.
Hắn leo lên thuần thục, nhưng yên luống cuống tay chân.
Ta nắm dây dắt ngựa quanh một vòng. Hắn học nhanh, lát tự điều khiển ngựa bước chậm. Ta mỏi chân, đưa dây cho tựa lan can nghỉ. Vô thức hát khẽ khúc dân ca.
Bỗng thấy thứ gì đó kéo váy , cúi : Con chó đen hôm đang... cắn váy .
“Đồ chó hư!” Ta xổm, vỗ đầu nó:
“Ngươi tên Vương Phú Quý ?
Ta thấy nên gọi là... Cẩu Tặc Gian Xảo thì đúng hơn!”
Lông nó mượt, sờ tay, xoa thêm vài cái.
Bỗng tiếng nhẹ phía đầu, giọng nam êm như nước suối:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tram-huong-tua-co-nhan/chuong-9.html.]
“Nó tự chọn cái tên đấy.
Gọi tên khác, nó thèm để ý .”
Giật ngẩng đầu, chính là công tử áo tím ban ngày.
Hắn đang đó, mỉm dịu dàng.
Ánh chiều buông xuống, ánh sáng nhạt nhòa. Dưới ánh hoàng hôn, tựa hồ thần tiên, đến mức chân thật.
Ta vội dậy, phận đối phương, đành chắp tay hành lễ như gặp đồng môn.
Vương Phú Quý liền bỏ , nhào tới bên công tử , ngoáy đuôi phừng phừng.
“Ta học sinh Thái học.” giọng nhẹ nhàng,
“Hôm nay đến thăm thầy cũ. Vừa cô nương giật chăng?”
Ta định đáp, thì Triệu Hành Giản phi ngựa đến:
“Huynh đài, trời cũng muộn . Ta xin đưa tiểu về .”
Nói xong, đưa tay . Ta theo phản xạ nắm lấy, kéo lên lưng ngựa, phi như bay.
Đến lúc hồn xa khỏi bãi cưỡi ngựa.
“Giỏi lắm Triệu Hành Giản, ngươi rõ ràng cưỡi ngựa, mà còn dám gạt !” 😤
17.
Học sinh Thái học cứ nửa tháng nghỉ về nhà một . Ta mới đến năm ngày, đúng dịp nghỉ, hí hửng thu dọn hành lý.
Về nhà đáng lẽ là cùng Triệu Hành Giản, nhưng nhận lời mời của bạn đồng môn, ghé thi xã .
Ta một lên xe ngựa nhà đến đón, đến đoạn đường lớn, bất chợt thèm món vịt tẩm gia vị của hiệu Từ Ký, bèn bảo phu xe đổi hướng ghé mua. Mua xong định về thì bắt gặp một dáng vẻ tiều tụy, đầu tóc bù xù ven đường.
Trên tấm ván bên cạnh bốn chữ: “Năm lượng bạc, bán nô”. Trong lòng ôm một đứa bé bọc tã, lẽ là hài nhi mới sinh.
Ta đội khăn che mặt, định qua xe trở , đặt năm lượng bạc xuống mặt :
“Cầm lấy tiền về mà lo liệu. Ngươi còn tay còn chân, chẳng lẽ nuôi nổi một đứa trẻ ?”
Gương mặt u ám của cuối cùng cũng động đậy đôi chút, dập đầu lạy liên hồi:
“Đa tạ cô nương cứu mạng!”
Nghe giọng còn trẻ, chắc chỉ mới mười sáu, mười bảy.
Ta thấy thương cảm, định rời thì thiếu niên chợt gọi với:
“Cô nương là ai? Chờ cứu sống cháu trai, nhất định đến phủ trâu ngựa báo đáp.”
Ta lắc đầu: “Không cần.”
Xe ngựa dần rời trong ánh chiều.
Về đến nhà, phụ mẫu vui mừng hàn huyên với thật lâu.
Hôm đó một tấm thiệp gửi đến phủ, là lời mời tham dự Hội mã cầu hai ngày từ quận chúa.
Thì cô gái hôm rủ chính là Vĩnh Ninh Quận chúa.
Quận chúa mời, mẫu tất nhiên coi trọng, còn dắt đến tiệm “Kim Ngọc Phường” nổi danh kinh thành để chọn y phục và trang sức mới nhất.
Xe dừng tiệm, còn bước ngửi thấy mùi hương thoảng nhẹ dễ chịu.
Các tỳ nữ trong tiệm đều vận y phục lụa mỏng, cử chỉ tao nhã, thần sắc linh động.
Ta và mẫu một cái, hôm nay chắc chắn tiêu ít bạc . Bên trong y phục và trang sức quả thật tuyệt , từng món đều tinh xảo.
Đang chọn thì bỗng tiếng:
“Phương giáo thư giá lâm, thất lễ đón tiếp.”
Mấy vị tiểu thư vốn đang chọn đồ cũng rối rít chạy tới nghênh đón.
Ta tò mò nghiêng đầu , liền khựng .
Phương Tư Huyền!
Không ngờ gặp nàng ở đây.
Nàng nay hai mươi tuổi, so với dáng vẻ thanh thuần thuở thì thêm phần yêu kiều quyến rũ, khiến thể chú ý.