TRẦM HƯƠNG TỰA CỐ NHÂN - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:45:38
Lượt xem: 1,288

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối về đến nhà, bất ngờ thấy Triệu Hành Giản cũng mặt.

Mới mấy hôm gặp mà gầy thấy rõ, mặc bộ đồng phục học sinh màu lam nhạt của Thái học trông càng thêm tuấn tú, thư sinh, nổi bật hẳn lên.

 

Ta vui mừng, xách váy chạy vội sân.

Hắn đặt chén xuống, trêu:

“Chạy từ quê lên kinh thành, ngươi vẫn như con khỉ .”

 

“Ngươi ai là khỉ hả?”

 

“Tự nhiên là ngươi.”

 

“Ngươi!” – Ta giận dữ, sang mẫu hét:

“Mau đuổi ngoài cho con!”

 

Phụ mẫu chỉ mỉm , hỏi ăn gì buổi tối, đoạn rời khỏi.

Trong sân chỉ còn hai chúng , Triệu Hành Giản chắp tay lưng, bất ngờ tiến sát đến gần :

“Ngươi gầy hơn , trông càng giống khỉ con hơn nữa.”

 

Ta ngẩng cằm, hờn dỗi chẳng thèm để ý. 

Không ngờ chìa một thứ ngay mặt , miệng ranh mãnh:

“Khó khăn lắm mới tìm , lấy ?”

 

Ta liếc , là một cuốn sách cũ kỹ ố vàng, về truyền thuyết thần thoại! Được , tha thứ cho

Dù trong lòng mừng rỡ, ngoài mặt vẫn cố tỏ lạnh lùng, vươn tay định lấy thì giơ cao lên.

“Không thích thì mang tặng khác .”

 

Hắn cao hơn cả cái đầu, còn giơ cao như , nhón chân cũng với tới, đành cắn răng nặn nụ :

“Muội . Cảm ơn sư !”

 

Triệu Hành Giản lúc mới từ từ đặt sách tay

Ta nhanh như chớp, chụp lấy cuốn sách,

Rồi dẫm mạnh lên chân một phát, chạy vù như gió.

 

15.

Hôm , Triệu Hành Giản dẫn đến Thái học báo danh, ngờ vướng một phen rắc rối.

 

Thái học chia bốn viện lớn: Thiên – Địa – Huyền – Hoàng, mỗi viện đem học sinh phân chia thành mấy khu.

Sau khi xem thư tiến cử, vị chấp sự dẫn đến Địa Cửu Trai để đăng ký, Triệu Hành Giản thì thuộc Địa Tam Trai.

 

Vì nha Thái học, nên hộp đựng bút mực của đều do Triệu Hành Giản xách hộ. 

Hắn chẳng hề than nặng, còn giới thiệu phong cảnh nơi đây.

Mới vài ngày thôi mà như thông thuộc cả ngọn ngành Thái học.

“Tan học dẫn ngươi dạo hiệu sách, hiệu sách ở Kinh thành lớn hơn ở Thanh Thủy hương nhiều.”

 

Ta thầm nghĩ: cần gì , ở đây mười chín năm còn lạ gì. Dù , ngoài miệng vẫn ngọt như mía lùi:

“Vâng, cảm tạ sư !”

 

Hai chúng , men theo hành lang uốn lượn. 

Ta bước chân trái thì chợt bên tai tiếng gió vù vù. 

Chưa kịp phản ứng, Triệu Hành Giản chắn mặt .

 

“Bốp!” — một tiếng rõ to.

 

Hắn khẽ rên một tiếng, suýt thì ngã ngửa. 

Một quả cầu mây lăn lông lốc đất.

Dưới hành lang, năm sáu công tử áo gấm rộ cả lên.

 

“Ôi, Triệu đại tài tử, xin nha, thấy ngươi đó!”

Người là một gã béo, sặc sụa như thể đắc ý lắm.

 

Ta cau mày, liếc xéo đám , vội kiểm tra thương tích của Triệu Hành Giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tram-huong-tua-co-nhan/chuong-7.html.]

Cầu mây đánh thẳng xương gò má , vùng da bắt đầu sưng đỏ, khi còn bầm tím.

 

Ta bảo cúi xuống, lục trong túi đeo bên thuốc tiêu bầm nhẹ tay thoa lên.

“Chắc đau lắm, bôi cái sẽ đỡ hơn chút.”

 

Hắn nhíu mày vì đau nhưng ánh mắt vẫn mang ý :

“Không đau.”

 

Lúc , đám gây chuyện cũng tiến gần. 

Tên béo lên tiếng: “Đại tài tử, đưa quả cầu cho tụi .”

 

Ta rõ gương mặt của kẻ đó thì thầm kêu “xui .” 

Không ai khác chính là Vương Minh, tên tiểu bá vương nổi tiếng.

Hắn là con trai của Tĩnh Vương, là kẻ chẳng học hành gì, còn háo sắc.

 

Năm đó trong yến hoa thưởng của công chúa, Tạ Thính Trúc mời, dẫn theo. 

Lúc nam nữ phân bàn, uống chút rượu, ao xem sen.

Không từ , Vương Minh xuất hiện, khăng khăng là nha của , còn toan kéo .

 

Bọn nha giải thích, Tạ Thính Trúc cũng tới. Khi chỉ mới là thám hoa mới đỗ, chỗ dựa, Vương Minh chẳng coi ai gì, còn dám :

“Mỹ nhân trong thiên hạ đều giống , nhận nhầm cũng thường thôi.”

 

Cuối cùng, dĩ nhiên là Tạ Thính Trúc cho một trận trò.

 

Nhớ chuyện xưa, tay khẽ siết thành nắm đấm.

 

Vương Minh giờ cũng thấy rõ mặt .

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hắn mắt sáng rực:

“Ồ? Nữ lang từ ? Đẹp quá chừng!

Ngươi là của Triệu Hành Giản ?

Hay để đưa dạo một vòng quen?”

 

Ghê tởm!

Ta tung cú sút, quả cầu như mắt, bay thẳng trúng chỗ hiểm của .

 

“Ngươi c.h.ế.t !”

Vương Minh ôm hạ thể, giận tím mặt, chỉ mà chửi:

“Ngươi là ai ?”

 

“Công tử thứ , ngài bảo đưa cầu cho ngài, tiểu nữ cẩn thận, lực mạnh.”

Ta giả bộ chẳng phận , cúi đầu dè dặt .

Triệu Hành Giản lúc chắn mặt .

 

“Xin là xong hả? Ta—”

 

“Điện hạ.” 

Vị chấp sự lúc mới lên tiếng,

“Hai vị đều là Tạ Thái phó tiến cử,

Vài ngày tới còn triệu kiến cung, mong điện hạ nể mặt lão mà nhường một bước.”

 

Vương Minh tuy cam tâm, nhưng cũng dám càn thêm. 

Ta cúi đầu nhịn , nắm tay áo Triệu Hành Giản, chạy theo vị chấp sự.

 

Sau khi an , hỏi Vương Minh ghét như .

Hóa , hai hôm bài kiểm tra trong Thái học, Vương Minh mua một bài luận để nộp, nhưng cuối cùng vẫn điểm cao bằng bài tại chỗ của Triệu Hành Giản.

 

Phu tử phát hiện gian lận, còn mỉa:

“Có đổ cả ngàn vạn lượng vàng , cũng chẳng mua tài văn chương thật sự.”

 

Vương Minh uất ức, giờ đợi dịp trả đũa.

 

Loading...