TRẦM HƯƠNG TỰA CỐ NHÂN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:44:39
Lượt xem: 1,509
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đối diện nhẹ vuốt ve hình thỏ, chút xuất thần.
Ta thì thầm:
“Sống động quá, dáng vẻ ngốc nghếch thật đáng yêu.”
Thì là vì đôi thỏ túi.
Phải , Phương Tư Huyền thích nhất là thỏ.
Khi còn ở Phương gia, từng vì lấy lòng đích tỷ mà thêu vô hình thỏ.
Thêu tay của lẽ chẳng sánh với ai, nhưng riêng về thỏ, chắc chẳng ai vượt .
Hai bên đều hài lòng, giao dịch thành công.
Lúc sắp rời , bên ngoài bắt đầu mưa, nha vội lấy ô, Tạ Thính Trúc và thị vệ cũng chuẩn rời học viện.
Thấy hành lang, bỗng , đưa ô cho .
“Mưa chiều, trời sấm chớp rền vang, cô nương đây một , sợ ?”
“Đi thôi.”
Chàng cùng thị vệ che chung một chiếc ô, .
Ta lặng lẽ theo .
Chợt nhớ, khi gả Tạ gia, một đêm trời mưa to sấm lớn, tiếng động dữ dội khiến hoảng sợ.
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Vì sợ, nương của c.h.ế.t đúng một đêm mưa giông như thế, c.h.ế.t vì khó sinh.
Từ đó, mỗi sấm chớp mưa to, trong tai cứ vang lên tiếng phụ nữ kêu gào, rên rỉ, cầu cứu, thê lương, đứt ruột đứt gan.
Ta sợ đến run lẩy bẩy, trùm trong chăn, nhưng chăn vén lên, và gương mặt của Tạ Thính Trúc hiện .
Chàng hỏi: “Nàng bệnh ?”
Ta cắn môi lắc đầu, nhưng thể vẫn run dừng . Chàng khoác áo ngoài, bảo mời đại phu. Cuối cùng cũng chỉ là tâm bệnh, đại phu kê an thần thang.
Ánh nến lay lắt, tự tay đem thuốc sắc đến bên .
“Uống sẽ thấy dễ chịu hơn.
Sau nếu nhà, gặp trời mưa sấm chớp, cứ qua ngủ với mẫu .
Bà sẽ trách nàng .”
Ba năm thành , đó là ngày nhiều nhất với .
Nói xong, xuống, ngủ như khi, vẫn là vị phu quân lạnh lùng như cũ.
Cho nên, từng oán hận .
Vì ngoại trừ việc yêu , chẳng gì sai cả.
Đến xe ngựa cổng phủ, trả ô cho Tạ Thính Trúc. Vừa bước lên xe, thì ho khẽ một tiếng, Thị vệ bên cạnh tỏ vô cùng lo lắng.
“Đại nhân, thể ngài, gió lạnh như cho sức khỏe.”
Ta rõ nữa, vì xe bắt đầu lăn bánh. Trong gió mưa mù mịt, bóng dáng dần mờ trong màn nước xám nhòa.
Cuối cùng, khuất hẳn trong mắt .
11.
Triệu Hành Giản bỗng nhiên cau , vẻ mặt buồn buồn đến tìm từ biệt.
“Vài hôm nữa lên Kinh đô, Thái học.”
“Thái học?” Ta ngạc nhiên. “Hình như qua khảo hạch mới mà? Ngươi im lặng , sắp lên Thái học học ?”
Triệu Hành Giản thở dài, chán nản kể rõ đầu đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tram-huong-tua-co-nhan/chuong-4.html.]
Thì , đường du ngoạn, Tạ Thính Trúc ghé qua các thư viện các huyện trấn, ở cũng khảo sát, lựa chọn vài học sinh chăm chỉ, trình tiến cử Thái học.
Tại thư viện của xã Thanh Thủy, Tạ Thính Trúc tiến cử tổng cộng năm , trong đó Triệu Hành Giản.
“Đây đúng là chuyện lớn, chuyện đáng mừng!” Ta thật lòng vui cho .
“Sư , thi đậu cao thì chớ quên đó nha!”
Thái học danh sư giảng dạy, tỷ lệ thi đỗ cao. Triệu Hành Giản mím môi, như điều vui, nhưng hiểu đang giận điều gì.
“Hừ, ngươi đúng là đứa con gái hiểu sự đời!”
“Ngươi mới là đứa con trai đầu xanh lớn !”
Tên Triệu Hành Giản đúng là hiểu lòng , còn mắng !
“Hứ.” Hắn càng giận hơn, cắn răng hồi lâu, bất ngờ buông một câu:
“Vậy thì đợi tin thi đỗ !”
“Được thôi! Lúc đó bảo cha mở tiệc lớn đãi ngươi!
Ê, đừng mà!”
Hắn tức tối bỏ , để chẳng hiểu gì cả.
Chiều hôm đó, Sơn trưởng và các phu tử thông báo tin tức tiến cử, đồng thời công bố danh sách.
Tạ Thính Trúc cũng mặt.
Sắc mặt hôm nay so với ngày càng thêm tái nhợt, thỉnh thoảng ho khẽ hai tiếng. Thật lạ, từng chiến trường g.i.ế.c địch như , dễ cảm lạnh đến thế?
Tan học, chuẩn về thì Tạ Thính Trúc gọi .
“Phụ cô nương suy nghĩ kỹ ?”
“Suy nghĩ gì ạ?” Ta ngơ ngác.
“Chuyện cô nương Thái học.”
Vào Thái học, đồng nghĩa với việc lên Kinh thành. Nơi ... hình như chẳng để gì đẽ trong ký ức . Mà nghĩ , cũng từng một vài ký ức . Chỉ là giờ đây, còn liên quan đến nữa. Giờ chỉ ở bên phụ mẫu.
Ta siết chặt nắm tay:
“Đa tạ đại nhân coi trọng, chỉ là chẳng chí lớn gì, nỡ rời xa .”
Người đối diện chỉ khẽ gật đầu, đưa tay lên môi ho nhẹ vài tiếng, dịu giọng đáp: “Được.”
Về đến nhà, hỏi mẫu . Bà nắm tay , âu yếm :
“Kinh đô núi cao sông dài, cha con và nỡ để con một ?
Học vấn tất nhiên quan trọng, nhưng chúng chỉ mong con sống vui vẻ, lo phiền. Nếu con thật sự Thái học, thì cứ cùng Hành Giản. Còn , thì ở nhà với chúng cũng .”
Được thương yêu lo lắng cho thật bao, thích cái cảm giác một gia đình chờ trở về. Ôm lấy mẫu , lòng vui sướng mà vẫn thấy trống trải đôi chút. Chắc là vì sắp xa Triệu Hành Giản . Hắn ở đây, chẳng còn ai cãi với nữa.
Mấy hôm , năm học trò tiến cử cùng lên đường Kinh. Nghe là hoàng thượng hạ chỉ triệu Tạ Thính Trúc cung, nên mới cùng, chứ tài hoa như , hoàng thượng nỡ để mặc lang bạt giang hồ mãi. Phụ với cương vị huyện lệnh cũng chuẩn ít bạc và y phục cho năm . Dù , nếu ai thành tài, cũng là niềm tự hào của xã Thanh Thủy .
Trước lúc , Triệu Hành Giản dặn dò :
“Ta ghi chú kỹ trong sách thuốc, ngươi cứ mang mà .”
Xì, mấy quyển sách y đều thuộc cả . ngoài miệng vẫn ngọt ngào: “Đa tạ sư !”
Tạ Thính Trúc lời từ biệt với phụ , thêm gì với cả. Từ nay về , chắc sẽ còn giao tình gì nữa. Chàng cứ mà rời . Gặp gỡ và chia ly, hình như từng do quyết định.
Thế mà họ rời khỏi bao lâu, lệnh điều chuyển thăng chức cho phụ đến.