Vẻ mặt nịnh nọt nãy tan biến, Tố Ninh Hy ngẩng cao cằm, kiêu hãnh: “Là thì ? Tướng quân yêu chiều , sẵn sàng từ bỏ chức vụ, điều ngươi thể ghen tị, đúng ?”
Ta trừng mắt nàng , lạnh lùng : “Tát một cái.”
Dưới lập tức thi hành.
Tố Ninh Hy hứng trọn một cái tát, mắt lửa hận: “Ta là công chúa, ngươi dám đ.á.n.h ?”
“Tát tiếp.”
Bốp!
Một cái tát nữa.
“Vân Thường, ngươi là tớ hạ tiện, ngươi... ”
Ta ngước mắt gương mặt nàng , giọng sắc lạnh: “Ngăn cản tướng quân xuất chinh là tội chết. Hai nước giao chiến, ngươi còn dám tự xưng công chúa nước địch, cũng là tội chết. Đánh ngươi là quá nhẹ .”
Tố Ninh Hy bừng giận, xông tới, nhưng cả nhóm giữ .
Đôi mắt đỏ hoe, nàng như : “Vân Thường, chờ tướng quân chiến thắng, sẽ báo thù cho .”
Lời dứt, tất cả đều khinh bỉ nàng .
Kỷ Thừa chiến thắng, đồng nghĩa quốc gia của nàng thất bại. Phút còn cầu xin vì tổ quốc, phút dùng tổ quốc bệ đỡ cho phu quân của . Một kẻ vô liêm sỉ, chẳng ai coi trọng.
Ta mệt mỏi, lệnh: “Giữ chặt nàng , để xảy sự cố. Miệng cũng bịt .”
Cho tới lúc rời , Tố Ninh Hy vẫn mắng nhiếc .
Về đến cung, tháo bỏ trâm vòng, đối diện gương, nhớ nhiều năm , Kỷ Thừa ôm , trốn trong đống đổ nát. Ngoài khe hở, m.á.u chảy thành sông. Người lưỡi dài man rợ của man di cắt bụng, bọn họ lấy nh.ụ.c m.ạ xác c.h.ế.t trò vui. Lúc đó, thề, nhất định sẽ thấy bọn chúng diệt vong.
Khi Kỷ Thừa tham gia kỳ thi võ, dậy sớm, thức khuya, nấu cháo, chuẩn cơm cho . Sợ dưỡng chất đủ, sợ bỏ lỡ cơ hội chứng kiến bọn chúng chết.
Nằm xuống giường, Tạ Dực động đậy. Chăn lập tức ngập tràn hương hoa của .
“Có thể trút giận chứ?”
Tạ Dực nhắm mắt ôm lòng: “Đợi lâu như , tay trẫm lạnh hết cả.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Người đều ?”
“Trẫm lời mộng của nàng, tai trẫm còn chai sạn hết .”
Mũi chua xót, ôm chặt , nửa ngày gì.
“Đừng nữa.”
Tạ Dực : “Trước trẫm che chở cho nàng, bây giờ vẫn .”
Ngoài cửa sổ, mưa rơi, đêm mưa lạnh lẽo. Ta lờ mờ nhớ về những ngày hạnh phúc bên phụ mẫu và tỷ ở Bắc địa. Ký ức đó vì quá bi thương, cất sâu trong tiềm thức. Chỉ còn nhớ, khi che chở cho là Kỷ Thừa. Còn bây giờ, là một khác.
13
Trời chuyển lạnh, chiến sự phương Bắc càng ngày càng khốc liệt.
Trong thời gian , Tố Ninh Hy nhiều gây sự, song ai để tâm.
Đến đông chí, phương Bắc truyền tin thắng trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trai-tim-ta-huong-ve-chang/8.html.]
Tin thắng dậy như sấm, khiến khí c.h.ế.t chóc trong triều thoáng chốc tiêu tan. Ngày ngày, bách quan đều trông ngóng đại quân khải .
“Nương nương, phu nhân của tướng quân gần đây càng buông lời lộng ngôn, ngày nào cũng nhắc nương nương hối hận.”
Ta vốn cho là lời điên cuồng, chẳng ngờ hôm , khi cùng Tạ Dực duyệt tấu chương, bỗng khẩn chiếu truyền : “Tướng quân Kỷ Thừa… thấy tung tích.”
Tạ Dực chau mày: “Không thấy tung tích là thế nào?”
“Đại quân qua Kiềm Ngọc Quan, mưa dầm sạt bờ sông. Tướng quân rơi xuống sông, cuốn trôi.”
Người báo tin chợt ngừng, thấp giọng: “Trong quân lời đồn…”
“Đồn gì?”
“Rằng bệ hạ cướp phu nhân cảu tướng quân, tướng quân phẫn uất mà tìm cái chết.”
Bộp.
Bút lông trong tay rơi xuống giấy, tâm thần trống rỗng.
Kỷ Thừa thể vì mà đoạn tuyệt sinh mệnh? Đoạn tình xưa vốn cạn…
Tạ Dực khẽ liếc : “Không căn cứ.”
Song đêm , bách quan quỳ đầy điện, căm phẫn dâng trào: “Cầu bệ hạ xử trảm yêu phi, để báo tấm lòng quân!”
Theo đó, nhiều tướng sĩ từ trận tiền trở về, khí thế bừng bừng. Họ dường như : nếu chết, việc khó yên.
Từ đó phận của cũng lộ thiên hạ. Tố Ninh Hy điên cuồng, giam trong cung vẫn hét: “Vân Thường, chờ ngươi c.h.ế.t !”
Phó tướng của Kỷ Thừa quỳ điện, đầy nước mắt: “Tướng quân từng nhờ phu nhân báo tin đại phá giặc. Vậy mà yêu phi vì hận riêng, giam phu nhân trong cung, một lời phân giải, khiến lòng quân căm hận chẳng nguôi!”
Ta trong điện, tiếng than chấn trời bên ngoài, lạnh buốt.
Tạ Dực bàn đối sách.
Trước khi rời, vuốt nhẹ mái tóc , bảo: “Đừng lo, việc liên quan nàng.”
Sao chẳng liên quan? Ta trốn chạy nữa.
Chiến thắng , mấy chục năm , Trung Nguyên tất nghiền nát phương Bắc. Đại thù sẽ báo.
Ngoài cửa, tiếng canh đ.á.n.h ba hồi.
Bỗng từ xà nhà kẻ hạ xuống. Ta còn kịp thốt lời thì miệng bịt.
“Là .”
Thanh âm khiến khựng , sững sờ hạ mặt nạ. Là Kỷ Thừa.
Hắn vẫn nguyên vẹn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, chẳng giống kẻ tử vong.
“Ta đến đón nàng .”
Hắn rút trâm trong tóc phát tín hiệu, kéo lên.
Phía kẻ : “Tướng quân, công chúa cứu an .”
“Ừ, rút lui.”
Trong lòng dâng linh cảm bất tường: “Kỷ Thừa! Rốt cuộc chuyện là thế nào?”