Mồng năm Tết, phố phường Thượng Hải vẫn còn ngái ngủ. Các cửa hàng bật nhạc xuân loa rè, xách hộp bánh, thăm họ hàng, mặc áo mới để chở "lấy lộc". Tiểu Mai lễ chùa—cô tin " lễ để đổi đời", cô tin " để đổi lương". Nên cô đăng ký ca trực tình nguyện thứ hai: phát khẩu trang và nước sát khuẩn ở bến xe phía Tây. Áo đỏ, mũ cứng, giày bệt, cô giữa dòng khách đeo bao lì xì, miệng , tay phát, miệng nhắc: "Chúc năm mới, giữ sức khỏe ạ!". Không khí lất phất mưa xuân, nhưng cô thấy ấm—vì cơ thể chạy chạy , vì lòng còn héo.
Mười giờ sáng, điện thoại rung. Tin nhắn từ lạ, nhưng cái tên khắc trí nhớ: —Hạo. Nội dung gọn: —Anh gặp em cuối. Anh sắp về quê ở lâu. Chỉ năm phút thôi. Tiểu Mai dòng tấp nập, nhún vai. Cô trả lời: —Ca trực tan lúc mười hai. Quán cà phê Cóc—chỗ cũ—nếu đến thì đến. Em chờ thêm.
Cô hồi hộp, cũng vui sướng " xe". Cô chỉ thấy: gặp từng đau để xác nhận— còn đau nữa.
@thichancommem
Mười hai giờ kém mười, cô bước quán. Quán vắng tanh— còn bận lễ. Hắn góc cũ, bàn kính mặt, ly cà phê đen nguội. Cô đối diện, gọi nước, chỉ mở lời: —Nhanh , em còn về gác chậu quất. Hắn gật đầu, mắt ly cà phê, dám cô: —Anh... hủy hôn.
Tiểu Mai chau mày, vì xúc động, mà vì ngạc nhiên: —Sao? —Vì nhận : yêu cô . Anh chỉ... yêu cảm giác yêu. Khi cô , thấy phiền. Khi cô , thấy... mỏi. Còn khi ảnh em, thấy... nhớ. Nhớ cái thời chờ em tan ca, nhớ em mắng ăn mì gói, nhớ... mùi bánh bao em gói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-mau-tranh-ra/chuong-6-tra-xanh-da-nguoi-con-toi-van-nong.html.]
Tiểu Mai thở dài, nhẹ— kiểu xong chuyện buồn nhưng còn buồn: —Anh nhớ... là việc của . Còn em, hết nhớ. Hắn vội vã: —Em thể cho thêm cơ hội? Anh hứa, sẽ... đổi. Cô lắc đầu, từ tốn: —Không ai cho ai cơ hội—chỉ tự cho cơ hội để bước tiếp. Anh từng bỏ rơi em giữa phố đông, em tự về. Giờ em về đến nơi, còn mang theo cả chậu quất. Em đường cũ—kẻo lạc.
Hắn cúi mặt, hai tay siết ly. Im lặng kéo dài mười giây—đủ để cô nhận : từng run vì bàn tay , giờ chỉ thấy... một ly cà phê đang nguội. Cô dậy: —Anh về quê thì về cho khoẻ. Đừng mang theo lầm—nặng lắm. Bỏ xuống cho... đời nhẹ. Hắn ngẩng lên, mắt ửng đỏ: —Anh thể ôm em cuối? Cô mỉm , lùi một bước: —Không. Em sợ... áo em dính mùi cà phê cũ.
Nói xong, cô , bước nhanh, ngoái. Ra khỏi quán, mưa tạnh, nắng xuân lên vàng ươm mặt đường. Cô hít một thật sâu—mùi đất ướt, mùi hoa quất, mùi... tự do. Điện thoại rung, tin nhắn từ nhóm bạn: —Mai ơi, tối nay lên sân thượng tụi tao nấu lẩu, bánh bao nhân khoai môn nè! Cô trả lời: —Tao mang theo chậu quất, cho nó đón gió, đón... đời mới.
Chiều muộn, xe bus, cô mở WeChat, up ảnh nắng chiếu qua tán cây, caption: —Trà xanh nguội, cà phê cũng hết đắng. vẫn nóng—bằng lòng tự do. Không đầy ba phút, like rần rần. Có bình luận: —"Nghe thấy ấm!" —"Chúc cô gái bánh bao gặp ... bao giờ để bánh bao nguội!" Cô , đặt điện thoại xuống, ôm chậu quất đầu gối. Xe bus lao về phía , gió thổi tung mái tóc. Cô nhắm mắt, thầm : —Cảm ơn em, buông. Cảm ơn họ, buông. Và cảm ơn — buông . Nắng rọi thẳng tim, ấm như bánh bao hấp, thơm như mùa xuân đầu tiên còn ai ... lạnh.