Tết đến sớm hơn năm, phố Nam Kinh lúc nào cũng ngột ngạt mùi quất, mùi nhang và mùi... ẩn ý. Tiểu Mai vốn thích chen lấn, nhưng năm nay cô chủ đội xin l..m t.ì.n.h nguyện viên cho hội chợ hoa xuân ở Công viên Thủy Tạ, lí do đơn giản: ban tổ chức cấp áo đỏ phát biểu, ăn trưa, và tặng voucher mua cây cảnh giảm nửa giá. Cô đang cần một chậu quất nhỏ để ban-công, nơi đây từng treo chậu xương rồng gửi từ Ninh Ba—giờ xương rồng c.h.ế.t vì cô tưới nước lá dâu tằm, theo lời bác bảo vệ "trị đau mắt, mà cũng trị ký ức".
Sáu giờ sáng, cô mặt ở cổng để khoác lên chiếc áo tình nguyện đỏ tươi, lưng in dòng "Thượng Hải nghĩa tình". Công việc của cô là ở lối khu triển lãm lan, hướng dẫn khách check-in mã QR, đo nhiệt, và nhắc nhở đeo khẩu trang. Cô hài lòng với vai trò : , , thấy vui vì hoa, vì vì... bất kỳ thứ gì khác.
cuộc đời vốn thích đẩy con những cái gặp gỡ "tình cờ đến nghiệt ngã". Mười giờ rưỡi, dòng khách đông đúc bỗng dưng tách , một cặp đôi bước tới: nam mặc áo khoác xám, cổ tay vẫn chiếc đồng hồ Tissot quen thuộc; nữ cầm bó hoa cát tường màu xanh pastel, tóc nâu đỏ buộc nửa, đúng kiểu "tiểu thư nhà lành" mà mạng xã hội vẫn thả tim. Lâm Nhược Nhược.
Tiểu Mai cảm thấy gió lạnh Thượng Hải luồn cổ áo tình nguyện, nhưng cô vẫn giữ nụ "bốn răng, hai má" training khi ca trực.
—Xin hai bạn quét mã, đo nhiệt độ ạ.
Hắn cô, mắt chớp chậm, như nhận quên tắt bếp ga. Nhược Nhược thì nhận — giả vờ nhận—cô nàng hất tóc, kéo tay :
—Anh Hạo, mau quét , em xem khu lan Var nhanh.
@thichancommem
Tiểu Mai đưa máy đo, đầu cúi xuống, nhưng trong đầu vang lên một bản nhạc lời—giai điệu cà phê đang nhỏ từng giọt ly thủy tinh. Nhiệt độ : 36.7 °C; nhiệt độ cô: 36.5 °C—đều bình thường, nhưng khí sốt. Họ bước . Không ai thêm câu nào.
Một phút im lặng dài như... cả mùa đông. Tiểu Mai thở , cô tưởng sẽ run, nhưng chỉ thấy buồn : hóa gặp kẻ từng cần khăn giấy, chỉ cần một chiếc áo đỏ tình nguyện và cái máy đo nhiệt độ bất chợt.
Ca trực kết thúc lúc mười bốn giờ. Cô nhận voucher, thẳng khu bán cây. Giữa hàng trăm chậu quất, cô chọn một cây nhỏ, lá xanh bóng, quả vàng đều, giá 180 nhân dân tệ— đủ để xách lên xe bus mà nhờ ai. Đang cúi xuống ký tên biên lai thì bóng sát bên.
—Tiểu Mai, ...
Giọng , như đánh rơi điện thoại xuống hồ nước, vớt lên vẫn còn run. Cô ngẩng lên, nụ vẫn giữ, nhưng bớt "bốn răng":
—Ủa, Hạo, mua cây ?
—À... ừ, Nhược Nhược thích quất kiểng. Cô... cô khỏe chứ?
—Tốt, cảm ơn . Em tặng voucher, nên mua cho vui Tết.
—Anh... xin .
Tiểu Mai nhướn mày, cô ngờ chọn đây, giữa hội chợ đông nghẹt, mùi hoa quất, mùi bắp nổ, mùi... lòng vòng, để ba từ muộn màng.
—Xin vì chuyện gì? —cô hỏi, thực rõ, nhưng tự đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-mau-tranh-ra/chuong-4-hoi-cho-hoa-xuan-mui-tra-cu-va-ca-phe-moi.html.]
—Anh... nên quen Nhược Nhược khi dứt khoát với em.
—Ồ, nhầm , em với dứt khoát từ lúc chọn ống hút xanh mà.
Hắn cúi mặt, đá bàn chân gốc quất, rụng hai quả. Tiểu Mai thấy tiếc cây, cô khẽ lùi, lá dập giày.
—Anh cầu hôn cô — tiếp, giọng nhỏ như chui xuống đất.
—Chúc mừng. Hoa cưới đặt chỗ ? Cần em giới thiệu shop hoa từng dùng ?
—Mai...
—À, quên, giờ nên gọi là "Tiểu Mai", kẻo cô gửi nhầm ảnh nhóm.
Hắn im lặng, mặt đỏ ửng, vì hổ vì nắng. Đằng xa, Nhược Nhược đang bước nhanh về phía họ, tay còn cầm bó cát tường, mắt thẳng, miệng nhưng lông mày nhíu. Tiểu Mai nhận : cô sợ, sáng nay thua một vòng trong gian mạng, giờ sắp thua gian thật.
Tiểu Mai gom nụ , nâng chậu quất lên:
—Em về , cây cần tưới. Chúc hai mua cây , năm mới phát tài—phát mãn nguyện.
Cô , ngoái . Đi mười bước, cô tiếng Nhược Nhược cất cao:
—Anh Hạo, đó gì? Mau chọn , đông quá!
Tiểu Mai mỉm , thầm với chậu quất:
—Năm nay, chỉ là xuân thật.
Chiều tà, xe bus về nhà, cô mở WeChat, status:
—Mùa xuân chỉ dành cho đôi lứa, cũng dành cho những kẻ từng bỏ .
Cô up ảnh chậu quất đặt cạnh cửa sổ, nền là bầu trời đỏ hoe hoàng hôn. Chưa đầy năm phút, bạn bè like rần rần, comment:
—Trà xanh thì đắng, còn quất thì chua ngọt, cô bạn chọn đúng mùi đó!