Trà Xanh mau tránh ra - Chương 3: Chợ đêm, khói bánh và lời xin lỗi muộn

Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:31:41
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối thứ Bảy, khu chợ đêm Nam Kinh lên đèn. Tiểu Mai livestream, up story, cô mang theo một chiếc xe đẩy inox nhỏ thuê của hội phụ nữ quận, mặt bàn lót lá chuối, đặt nồi hấp cách thủy bốc khói nghi ngút. Khẩu hiệu nguệch ngoạc bằng bút quang: "Bánh bao khoai môn tím – 8 tệ một chiếc – nóng – ngọt thanh – nhớ đời cũ". Cô mặc áo khoác jeans cũ, tạp dề trắng, tóc cuốn cao, hai má đỏ ửng vì lửa gas. Khách qua đường dừng , hít hà mùi bột nở, mùi khoai môn bùi, mùi... tự do.

Tiền lẻ leng keng, Tiểu Mai thật, cần filter. Bán hết khay thứ ba, cô mới rảnh để lấy điện thoại—chỉ để check tin nhắn nhắc hàng của bà bán đậu phộng bên cạnh, để "bắn story". đời đùa: mở màn hình, thấy Nhược Nhược đăng story ở ngay chợ đêm—ảnh chụp đèn lồng đỏ, góc bóng bàn tay đeo đồng hồ Tissot. Địa điểm tag: "Chợ Nam Kinh – 50 m". Tiểu Mai nhếch môi, thầm nghĩ: "Hay bán thêm một khay về sớm?" nghĩ —"Mình trốn gì? Mình bán hàng, bán ". Cô cúi xuống, xếp bánh bao mới, hô to: "Khoai môn nóng đây, cô chú ơi!"

@thichancommem

Bảy phút , đôi giày thể thao quen thuộc dừng xe. Hắn—Hạo—mặc áo khoác gió xám, tay kéo Nhược Nhược, mắt biển hiệu bánh bao như ... bản của chính : vẫn nóng, vẫn thơm, nhưng còn của . Nhược Nhược cứng , son môi đỏ cam bóng bẩy, gượng: —Chị Mai, chị ... bán ở đây? Tiểu Mai lau tay, đáp tỉnh queo: —Ở đây cho gần... cần ăn. Em mấy cái? Nhược Nhược liếc , bánh, khẽ : —Cho... hai cái. Tiểu Mai gói nhanh, giấy dầu mỏng, túi giấy kraft, dán sticker nhỏ—hình chiếc bánh bao đang —đó là dấu riêng cô in lúc rảnh. Hắn cầm túi, lòng bàn tay run, móc ví . Cô đẩy nhẹ: —Không cần tiền. Coi như... lì xì đầu năm. Hắn đỏ ửng mặt, Nhược Nhược cắn môi, kéo tay : —Đi thôi, . , bất ngờ hỏi: —Em... còn nhớ công thức xá xíu ngày xưa ? Tiểu Mai lớn, xoay xoay cái kẹp nhôm: —Nhớ chứ. giờ em bán khoai môn—ngọt thanh, dễ tiêu, gây... ức chế. Khách xung quanh bật , Nhược Nhược cứng họng, cúi mặt. Hắn gật gù, nhận túi bánh, lùi về phía . Cô phục vụ khách khác, buồn theo.

Mười phút , Nhược Nhược —một . Cô nép góc cột đèn, chờ khách vãn, mới bước tới, giọng nhỏ: —Chị Mai... cho em xin bốn cái nữa. Tiểu Mai ngẩng lên, thấy mắt cô hoe. Cô hỏi lý do, chỉ gói hàng, buột miệng: —Ăn nóng mới ngon. Đừng để... nguội lòng. Nhược Nhược cầm túi, run run, bất ngờ cúi đầu: —Em... xin . Tiểu Mai khựng một giây, gật nhẹ: —Không ai ngon mãi khi cố nuốt... vị đắng của khác. Về , lo cho ngọt . Cô gật, lùi bước, khuất dòng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-mau-tranh-ra/chuong-3-cho-dem-khoi-banh-va-loi-xin-loi-muon.html.]

Đêm muộn, bán hết sạch, Tiểu Mai gập xe, lau mặt bàn. Doanh thu: 712 tệ—cao hơn cả tháng "livestream" . Cô thật to, nhảy phắt xuống nền gạch, hô khẽ: "Yes!" Không cần ai like, cần ai thương tiếc, cô tự trả lương cho —bằng mồ hôi và mùi bánh thơm.

Trên đường về, cô mở WeChat, up ảnh chiếc xe đẩy gấp gọn, caption ngắn: —Không cần ống hút xanh, vẫn bán hết bánh. Năm mới, tự đổi đời—bằng tay . Năm phút , bạn bè comment rần rần, hỏi: —"Ngày mai còn bán ? Tao đặt mười cái!" Cô trả lời bằng sticker bánh bao nhảy, tắt máy, hát khẽ bài xuân ngắn.

Đằng xa, đèn chợ đêm vẫn sáng, nhưng trong lòng Tiểu Mai chỉ còn ánh sáng của nồi hấp—nóng, thơm, và thuộc về cô.

 

Loading...