Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 747: Phiên ngoại – Gia đình Nam nữ chính ( 1)
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:51:55
Lượt xem: 102
Trong căn phòng u ám, cánh cửa sổ bị đóng thật chặt, rèm cửa dày dặn bị kéo lên.
Một người phụ nữ chống mạnh, cây mây trong tay không ngừng quất vào trên người cậu bé trai: “Không phải tao kêu mày đến tối mới được về hay sao? Sao mày chạy về nhà nhanh như thế làm gì hả?”
“Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa đâu ạ. Đau quá đi mất. Mẹ ơi đừng đánh con nữa mà...”
Tiểu Ôn Như Quy bốn tuổi quỵ trên đất, vừa né tránh, vừa nhỏ giọng thút thít.
Trình Tú Vân thấy anh né tránh, tay càng quất mạnh hơn: “Còn dám tránh, tao cho mày tránh này! Lúc mày về đã nhìn thấy gì?”
“Mẹ, con không thấy gì cả... A a đau quá đi...”
Một tiếng thét chói tai, mắt của Tiểu Ôn Như Quy bị cây mây quất trúng, ngã xuống đất lăn lộn thống khổ.
Cho dù có như vậy, Trình Tú Vân cũng không dừng tay, cho đến khi Tiểu Ôn Như Quy đã hôn mê.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng chó sủa.
Ôn Như Quy chợt mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào trần nhà, trong lúc nhất thời vẫn chưa biết mình đang ở chỗ nào.
Ánh nắng mặt trời ban mai xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào trong phòng, căn phòng ngập tràn ánh sáng xua tan sự đau đớn và u tối trong cơn mơ.
Lúc này Ôn Như Quy mới phản ứng lại rằng mình lại nằm mơ.
Từ sau khi Trình Tú Vân chết, cứ cách mấy năm anh sẽ lại nằm mơ thấy chuyện hồi còn bé. Mỗi một lần tỉnh lại đều mang một thân mồ hôi lạnh.
Giống như dạo qua một chuyến dưới địa ngục vậy.
Đồng Tuyết Lục mơ mơ màng màng bị đánh thức, nhưng vẫn không mở mắt ra, xoay người gác chân lên trên người Ôn Như Quy.
Chỗ bụng nhiều thêm một cái chân, cuối cùng cũng khiến Ôn Như Quy đang đắm chìm trong quá khứ lấy lại tinh thần.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, khi ánh mắt lướt đến mặt cô, đôi con ngươi lạnh nhạt đã ấm áp lên từng chút từng chút một.
Trình Tú Vân đã chết, quá khứ đã trở thành quá khứ, bóng ma tuổi thơ cũng sẽ không thể nào tổn thương tới anh nữa.
Hiện giờ anh đã có nhà của riêng mình, có vợ và con mà anh muốn bảo vệ.
Anh có bộ xương sườn mềm, cũng vì vậy mà có áo giáp, anh có thể không sợ hãi điều gì.
Anh cũng không cần sợ hãi quá khứ nữa.
Ôn Như Quy ôm chặt người vào trong lòng, cúi người hôn xuống đôi môi cô.
Đồng Tuyết Lục bị anh hôn gần như không thể thở nổi, mở mắt ra đẩy anh một cái, bĩu môi nói: “Mới sáng sớm, vẫn chưa đánh răng đâu đó.”
Đáy mắt Ôn Như Quy tràn đầy sự cưng chiều: “Đói không? Để anh dậy làm đồ ăn sáng cho em.”
Đồng Tuyết Lục lè nhè hai tiếng: “Không muốn ăn, em buồn ngủ.”
Đồng Tuyết Lục vướt dọc theo thân thể đi xuống, cánh tay ôm thật chặt lấy eo cô: “Vậy anh ngủ cùng em một lúc nữa, sau đó vẫn phải dậy ăn bữa sáng đó nha.”
“Ừ.”
Ôn Như Quy ôm cô, cõi lòng trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy một lần nữa.
**
Từ sau khi xảy ra chuyện Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy phản quốc, khắp mọi mặt ở căn cứ đều nghiêm ngặt hơn.
Đối với việc đào tạo người mới cũng có cơ chế mới.
Những nhân viên khoa học có thiên phú, lại trung thành và yêu nước như Ôn Như Quy được sắp xếp làm đối tượng đào tạo chính.
Trong mấy thập niên tiếp theo, anh từ phó viện trưởng thăng lên làm viện trưởng.
Năm 1984 được trao tặng “Viện sĩ của viện khoa học nước Hoa”; đến năm 2000, lại được trao tặng danh hiệu “Viện sĩ thâm niên của viện khoa học”; đến năm 2010, một lần nữa được trao tặng “Viện sĩ thâm niên của viện công trình”.
Năm 1988, anh được chọn là phó chủ nhiệm của Hội nghị Hiệp thương Chính trị, mấy năm liên tục sau đó đều được chọn làm phó chủ nhiệm.
Sau đó lại được chọn làm chủ tịch danh dự của hiệp hội Hàng không, cố vấn cấp cao của Tổng cục Vũ trang Quân đội Giải phóng nhân dân.
Thành tựu cả đời của Ôn Như Quy mặc dù không thể nào so sánh với ân sư Tiêu Bác Thiệm của anh, nhưng trong giới khoa học, anh cũng là một nhà khoa học tiếng tăm lừng lẫy.
Hai anh em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm cảm thấy cực kỳ tự hào về người cha là anh đây.
Ôn Tẫn Nhiễm là con gái kế nghiệp cha, dứt khoát dấn thân vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học, cũng hậu sinh khả úy mà tạo nên tiếng thơm.
Vào năm cô ba mươi tuổi đã trở thành nhà khoa học nữ trẻ tuổi nhất nước Hoa, cũng là nhà khoa học nữ nhận được giải Nobel vật lý duy nhất lúc bấy giờ.
Đồng Yến Ngôn đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ khi học đại học, hiện giờ làm ăn lên như diều gặp gió ở mảng điện tử khoa học kỹ thuật.
Hai anh em đều là rồng phượng trong đám người, chỉ có một điều không tốt lắm là... chậm chạp mãi vẫn không kết hôn.
Nếu đổi lại là những phụ huynh khác, đã sớm lo lắng không nhịn được, chắc chắn sẽ hóa thân thành Đường Tăng mỗi ngày niệm vô số lần.
Nhưng mà hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy sau khi hỏi rõ ràng ý kiến của hai đứa rồi cũng không nhắc lại lần nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-747-phien-ngoai-gia-dinh-nam-nu-chinh-1.html.]
Trong mắt Đồng Tuyết Lục, kết hôn hay không kết hôn đều không quan trọng, quan trọng chính là tìm được người bạn đời mà mình muốn tiến tới hôn nhân kia.
Bởi vì hai anh em đã đến tuổi ba mươi mà vẫn chưa có một chút tin tức gi, Đồng Tuyết Lục đã chuẩn bị tinh thần sẽ không có cháu trai cháu gái.
Ai ngờ, một tháng sau khi Ôn Tẫn Nhiễm nhận được giải thưởng Nobel vật lý, cô đột nhiên gọi điện thoại về nhà, nói muốn dẫn một người đàn ông về nhà cho bọn họ xem mắt.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy tin tức này thì hơi khiếp sợ, sau đó đáp ừ, còn nghe về điều kiện bên đàng trai.
Một lần nữa cô phải bất ngờ vì người đàn ông đó nhỏ hơn Ôn Tẫn Nhiễm hai tuổi.
Là người tốt, cũng yêu thương anh chị em trong âm thầm,
Khi Ôn Như Quy nghe thấy tin tức này thì khuôn mặt lập sức sầm xuống, thúi còn hơn cả nước cống thúi.
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ này của anh thì buồn cười.
Rất nhanh đã đến ngày thứ bảy.
Nguyên một buổi tối hôm qua Ôn Như Quy lăn qua lộn lại không tài nào ngủ nổi, trời vẫn còn mờ tối đã thức dậy.
Đi tới phòng bếp lọ mọ một mình làm bữa sáng cho cô, lại cắt tỉa hoa cỏ trong sân, tưới nước, vậy mà tâm tình vẫn không lắng xuống được.
Đồng Tuyết Lục ngủ đến hơn chín giờ mới dậy, thấy dáng vẻ xù lông này của anh, không nhịn được cười: “Con gái không kết hôn anh lo lắng, bây giờ sắp kết hôn rồi, sao anh vẫn không vui vậy?”
Ôn Như Quy: “Anh không không vui mà.”
Anh chỉ đang lo người đàn ông kia nhỏ tuổi hơn con gái, không biết chăm sóc con gái chu đáo.
Nhưng mà nhiều năm vậy rồi con gái mới dẫn đàn ông về nhà lần đầu tiên, chắc chắn là rất thích. Nếu như anh phản đối, chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của con.
Đồng Tuyết Lục: “Con cháu tự có phúc của con cháu, anh cũng sắp sáu mươi tuổi rồi đó. Nếu anh vẫn còn trăn trở như thế, cẩn thận già nhanh hơn đó.”
Nghe nói thế, thân thể Ôn Như Quy cứng đờ, theo bản năng sờ lên mặt mình.
Anh lớn hơn cô bảy tuổi, vốn đã già hơn cô.
Mà cô lại như uống thuốc trường sinh bất lão vậy, đã qua tuổi năm mươi nhưng vẫn cứ nhìn như ba mươi tuổi.
Thật ra thì ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn đẹp như thế.
Vì vậy anh mới lo lắng mình sẽ già nhanh hơn, như vậy thì không xứng với cô.
Thấy suy nghĩ của anh bị những chuyện khác phân tán, không xoắn xuýt chuyện của con gái nữa, khóe miệng của Đồng Tuyết Lục không nhịn được giương len.
Thật ra thì Ôn Như Quy cũng không lộ vẻ già, nhìn qua mới khoảng bốn mươi tuổi.
Tóc không trụi, cũng không trắng bao nhiêu, không có bụng bia, cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, anh cũng ăn mặc rất khéo léo.
Đến mười một giờ, Ôn Tẫn Nhiễm dẫn bạn trai nhỏ về đúng giờ.
Bạn trai của Ôn Tẫn Nhiễm tên là Quý Thần, nhỏ hơn cô hai tuổi, là một họa sĩ, cũng có chút danh tiếng ở nước ngoài.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục là một người nhan khống thâm niên, vừa thấy mặt mũi Quý Thần đã hài lòng ngay lập tức.
Quý Thần thân cao một mét tám mươi tám, dáng người như người mẫu, ngũ quan tuấn tú, lúc cười lên má còn có lúm đồng tiền, mang theo sự trẻ trung mê người.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy mắt nhìn của con gái cực kỳ tốt.
Ôn Như Quy đứng bên cạnh như bà thím đang mua thỉ ở ngoài chợ, nhìn một lượt Quý Thần từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy bắt bẻ.
Quá trẻ, trông không đủ chững chạc gì hết.
Làm họa sĩ, sự nghiệp không đủ ổn định.
Nghe nói rất nhiều người làm họa sĩ và nhà văn đều cực kỳ dễ bị mắc bệnh trầm cảm. Anh đã làm liên lụy đến vợ, anh cũng không muốn con gái phải sống mệt mỏi như thế nữa.
Mặc dù Quý Thần trẻ tuổi, nhưng lại tự nhiên hào phóng, bị đánh giá như vậy cũng không giận: “Cháu xin chào bác trai, bác gái ạ. Cháu tên là Quý Thần, cháu lớn lên từ nhỏ ở nước Mỹ, nhưng cháu là một con dân yêu nước Hoa vô cùng.”
“Nửa năm trước cháu đã đổi quốc tịch thành đất nước của chúng ta, sau này cũng sẽ định cư ở Bắc Kinh. Bác trai và bác gái không cần lo lắng Nhiễm Nhiễm phải tới nước Mỹ với cháu, cô ấy không phải gả đi xa.”
“Công việc của cháu là họa sĩ. Cháu có không ít tài sản ở nước Mỹ, cũng đã mua ba căn nhà ở Bắc Kinh. Cha mẹ cháu là phú hộ. Trong nhà cũng chỉ cháu và hai đứa nhỏ, sau này cháu có thể kế thừa rất nhiều gia sản, sẽ không không nuôi nổi Nhiễm Nhiễm đâu ạ.”
“Còn nữa, sau này bọn cháu sẽ chỉ sinh một đứa con. Đứa nhỏ sẽ mang họ Ôn, cháu sẽ không có ý kiến gì hết. Nếu như hai bác muốn ở rể, cháu cũng có thể làm được.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Ôn Như Quy: “...”
Được lắm!
Nói hết ra một lượt những lo ngại, lập tức chặn lại một đống bắt bẻ mà Ôn Như Quy đã chuẩn bị xong xuôi.
Ôn Tẫn Nhiễm thấy bạn trai nói đến mức cha mẹ đơ cả ra, ha ha cười phá lên: “Cha, mẹ, đây là Quý Thần, là bạn trai của con. Nếu như cha mẹ thấy được, ngày mai chúng con sẽ đi lấy giấy chứng nhận luôn.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Ôn Như Quy: “...”
Được lắm!