Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 746: Phiên ngoại – Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (8)

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:50:50
Lượt xem: 139

 

Mắt trái của Tiểu Cửu bị đ.ấ.m một quyền, sưng lên. Tiêu Miên Miên lấy trứng gà chườm nóng cho cậu ta, đau lòng không thôi.

Tư lệnh Tiêu thấy đôi trẻ như vậy thì cảm thấy lòng đau như cắt.

Lại một cây cải trắng bị heo ủi mất rồi!

Tiểu Cửu nhận lấy trứng gà trong tay Tiêu Miên Miên: “Để anh tự làm.”

Lúc này Tiêu Miên Miên mới ý thức được đang ở trong nhà, mặt lại đỏ lên.

Cô muốn chạy về phòng trốn, nhưng lại sợ ông nội và anh ba sẽ bắt nạt Tiểu Cửu, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ở lì chỗ này.

Tiểu Cửu đắp một chút rồi bỏ trứng gà xuống, đứng lên cúi người chín mươi độ với tư lệnh Tiêu: “Ông ạ, cháu thật lòng với Miên Miên, cháu xin bảo đảm với ông rằng cả đời này cháu sẽ đối xử thật tốt với Miên Miên. Mong ông hãy cho phép chúng cháu qua lại!”

Tư lệnh Tiêu trừng mắt trâu nhìn: “Ông không hy vọng cháu gái ông gả đi xa, hai đứa không hợp nhau.”

Tiểu Cửu: “Ông ơi, sau này cháu sẽ định cư và làm việc ở Bắc Kinh. Khoảng thời gian này cháu cũng đã xem nhà ở gần đây rồi, nếu như có căn nào thích hợp thì cháu sẽ mua.”

Tư lệnh Tiêu: “... Miên Miên quá yếu ớt, con bé không thích hợp ở đại gia đình, hai đứa không hợp.”

Câu mượn cớ này muốn gượng gạo bao nhiêu thì có gượng gạo bấy nhiêu.

Cha mẹ cậu ta chỉ sinh một đứa con là cậu ta, ông nội và bà nội đã qua đời hai năm trước, cha cậu ta cũng đã tách ra với chú từ lâu. Một nhà ba người cũng gọi là đại gia đình ư?

Tiểu Cửu: “Ông yên tâm, nếu như sau này kết hôn rồi, cha mẹ cháu sẽ không theo ở với chúng cháu đâu ạ.”

Tư lệnh Tiêu trừng mắt: “Cháu là thằng con bất hiếu, còn chưa kết hôn đã muốn gạt qua mẹ qua một bên, ông không thể để cho Miên Miên gả cho một người không có lòng hiếu thảo được!”

Tiểu Cửu: “...”

Chính Tiểu Cửu là người thông minh nhanh nhẹn như thế cũng phải bại trận trước hành động chọn xương trong trứng gà của tư lệnh Tiêu.

Đồng Gia Tín thấy vậy thì tâm tình thoải mái.

Đúng lúc này, Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy cùng nhau bước vào.

Thì ra mới vừa rồi Tiểu Cửu tới phòng bếp lấy đá cục đã gọi điện thoại cho Tuyết Lục cầu cứu.

Đồng Tuyết Lục đi tới, rót ly trà cho ông nội.

Tư lệnh Tiêu nhăn mặt: “Chuyện của Tiểu Cửu và Miên Miên, có phải cháu đã biết từ lâu rồi hay không?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vâng, biết từ hai năm trước rồi ạ. Cháu biết là ông nội không nỡ rời Miên Miên, nhưng mà bây giờ bọn nó đã yêu nhau rồi, Tiêu Miên Miên vẫn còn phải đi học, sẽ không kết hôn sớm vậy đâu.”

Tư lệnh Tiêu hừ một tiếng: “Dù có thế nào thì ông cũng không đồng ý đâu.”

Đồng Tuyết Lục: “Ông nội, ông không đồng ý cũng chẳng sao. Chỉ là nếu không yêu Tiểu Cửu, thì sau này tóm lại Miên Miên vẫn phải kết hôn. Lỡ như sau này con bé thích một nam sinh ở tình ngoài, thậm chí là ở nước ngoài, đến lúc đó ông cũng đừng hối hận.”

Tư lệnh Tiêu: “...”

Vừa nghĩ tới việc cháu gái nhỏ phải gả cho giặc tây, lòng tư lệnh Tiêu nhất thời càng không thoải mái hơn.

Mặc dù Tiểu Cửu hơi có dã tâm, nhưng cũng may là biết gốc biết rễ, lại nhìn cậu ta lớn lên từ nhỏ, nhân phẩm cũng tạm được.

Hơn nữa điều kiện nhà họ Tô rất tốt, có thể bảo đảm Tiêu Miên Miên cả đời không lo cơm áo.

Nghĩ tới đây, ông trừng mắt nhìn Tiểu Cửu: “Cháu chắc chắn sau này sẽ mua nhà gần đây chứ?”

Tiểu Cửu gật đầu: “Vâng ạ. Bắt đầu từ năm nay cháu đã gây dựng sự nghiệp để làm ăn với bạn rồi, cũng không cần dùng đến tiền của cha mẹ cháu. Cháu có thể mua được phòng thương phẩm ở gần đây.”

Còn tứ hợp viện thì bây giờ cậu ta vẫn còn kém một chút, nhưng nếu cho cậu ta mấy năm, chắc chắn cậu ta sẽ mua được.

Tư lệnh Tiêu hừ một tiếng: “Ông phải nói cho cháu biết, nếu như cháu dám bắt nạt Miên Miên, ông sẽ là người đầu tiên không tha cho cháu!”

Trong lòng Tiểu Cửu vui mừng: “Ông Tiêu cứ yên tâm đi ạ, cháu chắc chắn sẽ đối tốt với Miên Miên cả đời.”

Tiêu Miên Miên đứng bên cạnh mặt đỏ như con tôm luộc, cúi đầu không lên tiếng, trong lòng ngọt như mật.

Còn ngọt hơn cả ăn kẹo nữa.

Đồng Tuyết Lục vừa ra tay một cái đã thuyết phục được tư lệnh Tiêu, khiến cho Tiểu Cửu bội phục sát đất.

Chỉ có một mình Đồng Gia Tín là không phục: Thế thôi? Thế thôi à??/

Ông nội, ông cứ thế đồng ý luôn ạ?

Nhưng chẳng ai thèm để ý đến cảm xúc của cậu QAQ.

Cứ thế, Tiểu Cửu và Tiêu Miên Miên quang minh chính đại yêu đương.

Bốn năm sau, lúc Tiêu Miên Miên tốt nghiệp ra trường, Tiểu Cửu đã cầu hôn cô ngay trước mặt mọi người vào buổi lễ tốt nghiệp của cô.

Tiểu Cửu lấy chiếc nhẫn kim cương ra, gần như chói mù mắt tất cả những người đang ở đó.

Hai người trai tài gái sắc, khiến người khác ghen tị.

Chỉ có một người, trong miệng trong lòng tràn ngập sự ghen tị, còn chua hơn cả ăn phải một giỏ chanh chua.

Người này chính là Đồng Gia Tín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-746-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-8.html.]

Miên Miên cũng đã đính hôn, nhưng người làm anh là cậu đây vẫn chưa đính hôn!!

Cậu nhìn về phía Ngụy Châu Châu bên cạnh: “Châu Châu, em xem anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, chúng ta nên kết hôn thôi.”

Ngụy Châu Châu liếc cậu: “Tại sao anh lại nói chuyện này? Công ty của em đang trong giai đoạn phát triển, tạm thời em vẫn chưa muốn kết hôn.”

Sau khi kết hôn còn phải sinh con và nuôi con, quá lãng phí thời gian.

Đồng Gia Tín: “Châu Châu, em gả cho anh đi mà...”

“Im miệng!”

Ngụy Châu Châu thấp giọng quát, sau đó xoay người muốn đi.

Tên ngốc này, cũng chẳng biết nhìn tình huống chút nào cả. Hôm nay là san khấu của Tiểu Cửu và Tiêu Miên Miên, một người anh như cậu không biết xấu hổ đi cướp phần nổi trội của bọn họ thế?

Đồng Gia Tín nhìn theo bóng lưng kiên quyết của cô ta, dọa nói: “Được, em đi đi. Nếu như Đồng Gia Tín anh mà còn cầu hôn em một lần nào nữa, anh chính là chó!”

Đồng Tuyết Lục đứng một bên đồng tình nhìn em trai, lắc đầu.

Sau khi buổi lễ tốt nghiệp xong xuôi, mọi người tùy ý hoạt động.

Ôn Như Quy trở về từ căn cứ hơi trễ, chạy tới: “Hình như anh tới trễ thì phải.”

Đồng Tuyết Lục lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho anh: “Không sao đâu, Miên Miên và Tiểu Cửu cũng hiểu mà.”

Bởi vì màn cầu hôn đã kết thúc, khắp nơi đều là người chụp hình, Đồng Tuyết Lục ngại quá ồn.

Vì thế hai người nắm tay đi tới những nơi khác yên tĩnh hơn trong sân trường.

Hai năm trước Tiêu Gia Minh đã kết hôn rồi, đối tượng kết hôn chính là người vợ đời trước của cậu ta.

Thời khắc hai người gặp nhau nhắc tới cũng rất kịch tính. Lúc ấy Chu Oánh gặp phiền toái ở bên ngoài, mấy tên lưu manh ngoài đường phố muốn trùm cô ta ném lên xe.

Người đi đường cho rằng bọn họ là vợ chồng, nên chẳng ai tiến lên cứu giúp. Tiêu Gia Minh đi qua phát hiện ra điều không đúng, không chút do dự tiến lên cứu người.

Tiêu Gia Minh bị một chút thương nhẹ, nhưng vì vậy mà lấy được một cô vợ.

Vân Chi

Tình cảm hai vợ chồng vô cùng tốt, tháng trước đã có tin tốt, Chu Oánh mang thai được hơn một tháng.

Hiện giờ Tiểu Cửu và Tiêu Miên Miên đã đính hôn. Có Tiểu Cửu bảo vệ, Tiêu Miên Miên sẽ không gặp phải tra nam đời trước nữa.

Chỉ còn lại hai người Đồng Gia Tín và Tiêu Miên Miên là vẫn chưa quyết định thôi.

Bởi vì khi còn nhỏ Đồng Gia Tín đã từng chê Ngụy Châu Châu, nên quá trình theo đuổi cực kỳ mất công.

Cũng may Đồng Gia Tín thật lòng thích Ngụy Châu Châu, cũng rất có kiên nhẫn, cuối cùng cậu cũng có thể ôm người đẹp về.

Mặc dù tính cách Đồng Gia Tín hơi ngu ngốc, nhưng mà nói sao thì Đồng Tuyết Lục cũng rất cảm kích người em trai này.

Cô nhìn ra được Đồng Gia Tín là một người thật tâm thích làm thiết kế, nhưng vì ông nội và người nhà, cậu lựa chọn đi bộ đội.

Có một lần cậu nói rằng trong nhà vẫn cần có một người làm quan, nếu không tương lai xảy ra chuyện gì, sẽ không ai có thể bảo vệ cho bọn họ được.

Từ lần đó cô mới biết Đồng Gia Tín đã vì bọn họ mà bỏ lỡ điều gì.

Cũng may bây giờ công ty của Ngụy Châu Châu có liên quan đến thiết kế thời trang. Bình thường Đồng Gia Tín nói ra linh cảm và một số sáng kiến, giúp Ngụy Châu Châu kiếm được lợi ích không nhỏ.

Ngụy Châu Châu đã âm thầm nói qua với cô, cô muốn sang năm nữa sẽ quyết định kết hôn sinh con.

Nhưng mà Đồng Gia Tín rất gấp, rất sợ tâm nguyện năm mười một tuổi đó sẽ trở thành sự thật, cho nên cứ đợi có cơ hội là cầu hôn với Ngụy Châu Châu.

Khiến Ngụy Châu Châu phiền không chịu được.

Cuộc đời của mấy anh em đều hoàn toàn khác nhau, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm rồi.

Hai người đi tới chỗ một bụi hoa, Ôn Như Quy đang định mở miệng thì ở đầu khác của bụi hoa đã truyền tới tiếng nói chuyện...

“Châu Châu, em là bảo bối của anh, em là tâm can của anh, tình yêu của anh đối với em có trời đất chứng giám...”

“Anh im miệng đi, với lại không phải vừa nãy anh mới bảo là nếu còn cầu hôn em nữa thì anh chính là chó hay sao?”

“Gâu gâu gâu...”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Ôn Như Quy: “...”

Vì có thể kết hôn, cũng được đó chứ.

“Ngụy Châu Châu, cầu xin em hãy gả cho anh đi, gâu gâu gâu...”

“Đồng Gia Tín, anh phiền quá đó!”

“Em mà không đồng ý thì anh sẽ làm phiền em cả đời!”

“Anh buông ra, nhột quá đi ha ha ha... Em đồng ý anh là được chứ gì...”

Đồng Tuyết Lục nghe thấy thì nhìn sang Ôn Như Quy, cùng cười.

Đồng Gia Tín hận gả đi cuối cùng cũng thoát kiếp cô đơn rồi.

Thật tốt quá.

Loading...