Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 741: Phiên ngoại –Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (3)
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:48:48
Lượt xem: 65
Bên này Tiêu Miên Miên ôm Đại Quất Lục Quy đi tới đình nghỉ chân, tay nhéo mặt Lục Quy, ánh mắt vẫn luôn luôn hướng ra bên ngoài cửa sổ.
Lục Quy bị bóp rất khó chịu, dùng ánh mắt “khinh thường của vua” liếc cô một cái.
Ánh mắt này đúng lúc bị Tiêu Miên Miên thấy được, không khỏi buồn rầu: “Quy Quy, ánh mắt của mày là sao đây? Cá nhỏ mày ăn đều là do tao mua, mày không thể cho cái mặt nào vui vẻ hơn à?”
Lục Quy là một con mèo vô cùng kiêu ngạo, bình thường sẽ làm nũng với chồng của chị và chị, còn với những người khác thì đều lạnh nhạt.
Lục Quy quẫy mình một cái, sau đó nhảy xuống từ trên người Tiêu Miên Miên, trước khi đi còn quay lại khinh bỉ liếc cô một cái.
Tự như đang nói: Nô tài phải có dáng vẻ của nô tài, nô tài mà dám mơ tưởng chủ tử thương yêu, nực cười!
Tiêu Miên Miên: “...”
Tiêu Miên Miên bị ánh mắt bắt nạt của Lục Quy khiến cho cực kỳ buồn rầu. Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe...
“Tiểu Miên Miên.”
Tiểu, Miên, Miên.
Cái kiểu gọi quỷ quái gì thế này?
Tiêu Miên Miên xoay người lại, bĩu môi nói: “Em trai Tiểu Cửu, vừa rồi em mới gọi chị là cái gì cơ?”
Ánh mặt trời xuyên qua cây hoa quế rơi vào trên người Tiểu Cửu, càng khiến mi mắt cậu ta trông sâu hơn, trong sáng giống như nhân vật bước ra từ trong bức họa.
Tim Tiêu Miên Miên đập thình thịch khó hiểu, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào cậu ta.
“Tiêu và Tiểu phát âm âm rất giống nhau, vừa rồi em giống như một bé động vật đáng yêu nên lúc nãy anh mưới gọi em là Tiểu Miên Miên.”
Tiểu Cửu sải đôi chân dài đi về phía cô.
Mỗi một bước đi đều tựa như đang giẫm lên quả tim Tiêu Miên Miên, cô cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức gần như vọt ra ngoài.
Tiểu Cửu đi tới trước mặt cô, thân mình thoáng nghiêng qua phía cô: “Hửm, sao lại không nói gì?”
Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức Tiêu Miên Miên có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cậu ta.
Hình như cậu ta vừa mới tắm xong, mặc trên người bộ quần áo hưu nhàn màu trắng, tóc vẫn chưa khô hẳn.
Tiêu Miên Miên chỉ cảm thấy khó thở một cách khó hiểu, lùi về sau một bước theo bản năng: “Nóng, nóng c.h.ế.t người ta rồi. Em đứng gần vậy làm gì? Phả hết hơi nóng trên người em tới rồi.”
Tiểu Cửu đứng thẳng lại, ánh mắt quét qua đôi gò má hồng hồng của cô, nghiêm túc nói xin lỗi: “Xin lỗi, anh không nên sát lại gần như thế, khiến em nóng đỏ cả mặt.”
Tiêu Miên Miên: “...”
Yên lặng mấy giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-741-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-3.html.]
Tiêu Miên Miên hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta: “Còn nữa, sau này không được phép gọi chị mà Tiểu Miên Miên, chị đã không phải là trẻ con nữa rồi.”
Tiểu Cửu hơi nhếch nhếch môi: “Vâng thưa Đại Miên Miên.”
Tiêu Miên Miên: “...”
Cho tới bây giờ cô vẫn không biết Tiểu Cửu có cái loại bản lĩnh chọc tức c.h.ế.t người không đền mạng này.
Khi còn nhỏ Tiểu Cửu rất đáng yêu, cô nói gì cậu ta cũng đỏ mặt đáp vâng.
Tiểu Cửu thấy cô thật sự tức giận, đổi đề tài nói: “Được rồi được rồi, là anh không đúng. Anh mang theo rất nhiều quà tới cho em, em có muốn đi vào xem thử hay không?”
Tiêu Miên Miên có chút rung rinh, nhưng lại không muốn tha thứ cho cậu ta nhanh như thế: “Quà gì? Chị đây chắc chắn không hiếm lạ gì.”
Vân Chi
Tiểu Cửu: “Có nước hoa Paris, khăn choàng Milan, và cả búp bê Barbie từ nước Mỹ. Nếu như mà em không thích, vậy thì anh chỉ đành ném đi thôi.”
Tiêu Miên Miên quýnh lên: “Ai bảo không cần? Em mau mang qua đây cho chị xem.”
Đáy mắt Tiểu Cửu thoáng qua ý cười: “Được.”
Tiêu Miên Miên đuổi theo sát bước chân cậu ta, hai người đi về phía phòng của Tiểu Cửu. Cô hoàn toàn quên mất muốn qua để giải thích chuyện trước đó mình thay quần áo.
Mặc dù miệng lưỡi Tiểu Cửu xấu xa đi, nhưng mắt nhìn vẫn rất tốt.
Mỗi một món quà đều chạm đến trái tim cô, mỗi một loại!
Cô thật sự rất thích rất thích. Cô vốn định chỉ lấy một cái khác nhau là được rồi, nhưng mà cái nào cũng không thể bỏ được.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Cửu giúp cô mang toàn bộ quà về phòng.
**
Hôm đó Đồng Gia Tín trở về từ đơn vị, mới vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thịt nướng thơm lừng.
Mắt cậu sáng lên, bước đôi chân dài đi vào, sau đó liền thấy Tiểu Cửu đầu đầy mồ hôi ngồi trong sân nướng thịt.
Bên trong phòng, Tiêu Miên Miên đang nằm trên ghế sô pha hưởng thụ máy điều hóa không khí, tay còn đang duỗi ra lấy một xiên thịt nướng, bộ dạng kia trông còn thích ý hơn cả lão Phật gia.
Đồng Gia Tín cảm thấy Tiểu Cửu quá thảm: “Tiểu Cửu, anh đã bảo em rồi mà, em đừng có nuông chiều Miên Miên như thế.”
Tiểu Cửu lau lau mồ hôi trên trán, mím môi: “Không sao đâu ạ.”
Đồng Gia Tín lắc đầu: “Em đó, là do thật thà quá nên mới có thể bị Miên Miên bắt nạt em như thế.”
Tiểu Cửu cầm một trái ngô nướng lên: “Em cảm thất rất tốt, em thích bị bắt nạt.”
Đồng Gia Tín: ???