Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 739: Phiên ngoại –Ly trà ngọt Tiểu Cửu – Miên Miên (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:48:00
Lượt xem: 101
Từ nhỏ trông Tiêu Miên Miên đã rất đáng yêu và xinh đẹp.
Hai mắt thật to, lông mi dài rậm giống như hai cánh quạt, lúc nhìn người khác đôi mắt chớp chớp, khiến người nhìn đều bị dễ thương đến run rẩy.
Cô giống như một cô búp bê sứ tinh xảo. Lúc tám tuổi, cô đóng phim truyền hình rồi nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, trở thành con gái quốc dân được yêu thích nhất.
Hiện giờ cô của 16 tuổi đã lột bỏ sự non nớt của trẻ con, lập tức vụt cao lên như cành liễu, dáng người cao gầy, hai chân thẳng tắp thon dài, cánh môi hơi nhoẻn lộ ra hai má lúm đồng tiền, khiến người ta hận không thể giao cả tính mạng mình cho cô.
Có lẽ là do sự tự tin và thông minh khác với Đồng Tuyết Lục, mặc dù tuổi còn nhỏ cô đã bước vào giới nghệ thuật, nhưng bởi vì được người nhà bảo vệ tốt, lại là một đứa nhỏ nhất, cho nên tính cách của cô vẫn còn giữ lại một phần ngây thơ.
Hai người đàn ông nhà họ Tiêu rất khổ não về vấn đề này.
Một người là tư lệnh Tiêu, một người khác là Đồng Gia Tín.
Cháu gái/ em gái trông xinh đẹp, bên ngoài mắt heo cứ nhìn lom lom, mơ ước được nhổ củ cải trắng.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng mà cho dù có là ai đi chăng nữa, cứ tới một người thì đánh một người, tới một đôi thì tới một đôi, tất cả kẻ lòng muông dạ thú đều đáng chết!
Tối hôm đó khi đang ăn cơm, Đồng Gia Tín nói với ông nội: “Ông nội, cháu cảm thấy chúng ta nên bảo vệ Miên Miên thật tốt, không thể để con bé bị đàn ông xấu cướp đi quá sớm!”
Lúc chị lập gia đình cậu vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ mới hiểu ra tại sao lúc chị lập gia đình ông nội lại sầm mặt như thế.
Tư lệnh Tiêu gắp một đũa cải xanh, trầm mặt gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Đồng Gia Tín: “Nhưng mà bình thường cháu rất ít khi về nhà, ông nội cũng không có sức lực mà đi trông em gái, đây là một vấn đề.”
Ông nội ngoại trừ không đủ sức lực, quan trọng nhất là tâm tư đều đặt trên người cặp sinh đôi, mỗi ngày còn phải rèn luyện thân thể, đánh cờ và cãi vã với ông Ôn ở cách vách, tóm lại chính là bề bộn nhiều việc.
Tư lệnh Tiêu gật đầu: “Đây đúng thật là một vấn đề.”
Hai ông cháu liền thảo luận về vấn đề này thật lâu, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp hay ho nào.
Sau khi cơm nước xong, trong nhà đột nhiên có điện thoại gọi tới, là điện thoại của Tiểu Cửu đến từ thành phố Thâm Quyến.
Tiểu Cửu nói mình đã thi đậu đại học Thanh Hoa. Mặc dù vẫn chưa nhập học, nhưng cậu ta muốn tới Bắc Kinh trước thời hạn.
Đồng Gia Tín nghe thấy tin tức này, lập tức chúc mừng cậu ta, cũng mời cậu ta tới nhà ở.
Tiểu Cửu: “Vậy thì không hay lắm, em cũng có nhà ở Bắc Kinh mà.”
Đồng Gia Tín: “Nhà em đã nhiều năm không có ai ở, nếu về thì còn phải quét dọn. Em đừng có khách sáo với anh, quan hệ hai nhà chúng ta là như thế nào kia chứ?”
Tiểu Cửu không đồng ý, vẫn có vẻ khá đắn đo: “Cá nhân em thì không có vấn đề gì, em chỉ lo có khi nào ông Tiêu mất hứng hay không thôi. Với lại Miên Miên cũng đã trưởng thành, một nam sinh như em vào ở có vẻ không quá tiện đâu ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-739-phien-ngoai-ly-tra-ngot-tieu-cuu-mien-mien-1.html.]
Vân Chi
Đồng Gia Tín nghe vậy thở dài, nói: “Aiz, nếu mấy nam sinh ngoài kia cũng biết điều như em thì tốt biết mấy!”
Nếu như đám lòng muông dạng thú ngoài kia có thể vào nhà họ Tiêu, chỉ sợ bảo bọn họ đổi họ bọn họ cũng tình nguyện. Nào có giống như Tiểu Cửu, đúng là quá chân thực.
Mày kiếm của Tiểu Cửu nhíu lại: “Lời này của anh Gia Tín nghe vào sao tháy có điều gì phiền lòng thế ạ?”
Đồng Gia Tín lập tức kể khổ, nói: “Cũng không tính là phiền lòng. Bên ngoài kia có rất nhiều người muốn theo đuổi Miên Miên. Đám người kia đúng là không phải người mà, Miên Miên mới bao nhiêu tuổi chứ. Mùa hè này anh còn phải tham gia huấn luyện quân sự, anh chỉ lo đám người đó thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp xông vào khi người ta còn chưa kịp chuẩn bị!”
Đáng ghét, càng nghĩ lại càng tức.
Tiểu Cửu: “Không phải còn có ông Tiêu ở nhà sao ạ?”
Đồng Gia Tín: “Ông nội nào còn sức lực nữa. Với lại mùa hè này ông muốn dẫn cặp sinh đôi đi du lịch, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Miên Miên, lo lắng c.h.ế.t anh!”
Mặc dù cách vách có chị ở đó, nhưng ngày nào chị cũng làm việc bận rộn như thế, chỉ sợ chị không đề phòng được mấy tên kia.
Tiểu Cửu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Điều này đúng là khiến người ta phiền não thật đấy. Nếu như anh Gia Tín tin tưởng em, vậy thì để em thay anh trông chừng đám người kia nhé?”
Đồng Gia Tín nhất thời mở to mắt, vỗ đầu một cái: “Ai ya, sao anh lại không nghĩ tới cách này thế nhỉ? Tốt quá rồi Tiểu Cửu. Vậy thì em mau mau tới Bắc Kinh đi, em qua đây rồi anh mới an tâm đi quân sự đuọc.”
Khóe miệng Tiểu Cửu nhếch lên: “Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, Đồng Gia Tín cảm thấy mình đã giảiquyết được một vấn đề lớn.
Tâm trạng vui vẻ như rẽ lối mây mù.
Tiểu Cửu vừa thông minh lại là người trong nhà. Nếu như có cậu ta giúp trông chừng Miên Miên, đám người lòng muông dạ thú kia chắc chắn không có cách nào tiếp cận Miên Miên.
Nhưng mà chuyện như vậy không thể để cho Miên Miên biết. Mặc dù tính tình Miên Miên tốt, nhưng nếu biết cậu nhờ Tiểu Cửu trông chừng minh, chắc chắn cô sẽ xù lông.
Vì thế Đồng Gia Tín không nói cho ai biết, chỉ bảo Tiểu Cửu muốn qua Bắc Kinh để học đại học, muốn vào ở nhà mình.
Quan hệ của nhà họ Tiêu và nhà họ Tô vẫn luôn rất tốt, tư lệnh Tiêu nghe thế tất nhiên sẽ không phản đối, còn kêu Đồng Gia Tín dọn dẹp lại nhà cửa.
Chỉ là phản ứng của Tiêu Miên Miên có hơi kỳ lạ.
Đồng Gia Tín nhìn chằm chằm mặt em gái, tiến tới kỳ quái hỏi: “Em nóng à Miên Miên? Sao đột nhiên mặt lại đỏ thế này?”
Tiêu Miên Miên giơ tay lên đẩy cậu ra: “Anh sát lại gần như thế làm gì? Bây giờ là mùa hè, em, tất nhiên là em sẽ thấy nóng rồi. Chẳng lẽ anh không thấy nóng sao?”
Nói rồi cô xoay người chạy đi.
Đồng Gia Tín ngẩng đầu nhìn máy điều hòa không khí trong nhà mới mua.
26 độ, không nóng mà.