Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 737: Ly trà xanh thứ bảy trăm ba mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:47:06
Lượt xem: 65
Sau khi tạm biệt Thôi Nhu Nhu, Đồng Tuyết Lục không để chuyện Tiền Thái Hân ảnh hưởng tới tâm trạng của mình nữa.
Mây khói đã qua, có quấn quýt nữa cũng vô ích.
Ngày thứ ba cô dẫn cặp sinh đôi trở về nước, đồ đạc đã nhờ trợ lý của Tô Việt Thâm sắp xếp gửi về Kinh Thị trước rồi.
Vân Chi
Vợ và các con rời khỏi Kinh Thị hơn nửa tháng, đối với Ôn Như Quy mà nói, một ngày dài như một năm.
Nhất là sau khi nghe con trai nhắc tới chuyện Đồng Tuyết Lục khóc vì một người đàn ông khác, Ôn Như Quy lại càng hận không thể chắp cánh bay tới Hương Giang ngay lập tức.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến ngày bọn họ trở về Kinh Thị, anh ngồi xe đến Thâm Thị trước giờ hẹn với vợ mình.
Ôn Như Quy tới hải quan trước một tiếng để chờ đợi.
Người qua cửa khẩu hải quan không nhiều, anh cho rằng Đồng Tuyết Lục và cặp sinh đôi sẽ nhanh chóng kiểm tra xong, chỉ là sau thời gian dự liệu hơn nửa tiếng vẫn chưa nhìn thấy người đâu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ôn Như Quy không nhịn được nhíu đôi lông mày lại.
Nhìn anh rể như con kiến bò trên chảo nóng, Tiêu Gia Minh không nhịn được, trấn an: “Anh rể, anh đừng sốt ruột. Chắc là có chuyện gì đó nên bị trì hoãn một chút, người qua cửa hải quan không nhiều, chắc sẽ ra ngay thôi.”
Ôn Như Quy không tập trung, chỉ “Ừ” một tiếng, mắt nhìn phía cửa ra, trong lòng cực kỳ sốt ruột.
Lại qua thêm nửa tiếng nữa, vẫn chẳng thấy người xuất hiện.
Ngay cả Tiêu Gia Minh cũng bắt đầu cảm thấy có chút bất an: “Hay là để em gọi điện thoại cho chú Thâm nhé, xem bên chú ấy có thể liên lạc với trợ lý của mình không.”
Mặc dù bây giờ đã có điện thoại di động, nhưng việc truyền tin giữa trong nước và Hương Giang vẫn rất bất tiện. Mang máy nhắn tin và điện thoại di động qia Hương Giang sẽ không dùng được nữa, cho nên không có cách nào liên lạc trực tiếp.
Ôn Như Quy đang định gật đầu, thì nghe thấy tiếng nói chuyện của một người vừa qua cửa hải quan với người nhà của mình...
“Sao hôm nay con qua cửa hải quan trễ cả nửa tiếng thế?”
“Xảy ra tai nạn xa cộ! Có một chiếc xe con đi trước bọn con bị xe hàng đụng phải, một nhà ba người tắt thở ngay tại chỗ.”
“Ôi trời đất ơi, có chuyện ấy sao?”
“Đúng thế, nghe nói là một người mẹ trẻ dẫn theo một cặp song sinh, đứa nhỏ bị va chạm m.á.u thịt lẫn lộn, suýt nữa con cũng bị hù chết!’
Một nhà ba người?
Mẹ trẻ, cặp song sinh?
Máu thịt lẫn lộn?
Trong lòng Ôn Như Quy âm thầm căng thẳng, trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã phun ra một búng máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-737-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-ba-muoi-bay.html.]
Anh chạy lên phía trước, như điên như dại, hỏi: “Xin hỏi cặp sinh đôi kia là nam hay nữ? Hay là một nam một nữ? Mẹ đứa nhỏ còn sống không?”
Hai người đang nói chuyện bị anh làm cho sợ hết hồn, vốn định mắng người, nhưng thấy anh đẹp trai như thế, lại còn đang rất nóng ruột, câu chửi người lập tức bị nuốt xuống.
“Không phải anh là người thân của bọn họ chứ? Tôi đứng từ đằng xa, chỉ nhìn thấy cô bé gái mặc một chiếc váy trắng, tóc dài đến ngang hông, nghe nói người mẹ c.h.ế.t ngay tại chỗ rồi.”
“...”
Sắc mặt Ôn Như Quy trắng bệch, màu m.á.u toàn thân như bị rút đi trong nháy mắt.
Buổi sáng trước khi rời nhà, bọn họ còn nói chuyện điện thoại, con gái nói với anh hôm nay cô bé mặc váy trắng.
Hai tay anh run rẩy.
Sẽ không, không phải bọn họ đâu?
Tiêu Gia Minh đứng bên cạnh cũng mang sắc mặt ảm đạm: “Anh rể, anh đừng vội, để em gọi điện thoại cho chú Thâm trước đã.”
Vừa nói cậu vừa lấy điện thoại di động ra gọi, Tô Việt Thâm nhanh chóng nhận điện thoại.
Nhưng mà rất không may, Tô Việt Thâm không liên lạc được với trợ lý của anh ta.
Để tiện liên lạc, anh ta cố ý mua cho trợ lý một chiếc điện thoại hơn mười ngàn đồng. Khi người vừa qua hải quan sẽ có tin báo ngay, nhưng bây giờ điện thoại vẫn không gọi được.
Cúp điện thoại, sắc mặt Tiêu Gia Minh trắng hơn phần, hốc mắt đỏ bừng: “Bên phía chú Thâm bảo... Không liên lạc được.”
Ánh mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cậu, trông đôi mắt cực kỳ dọa người, không nói tiếng nào.
Tiêu Gia Minh cố gắng đè nén đau khổ và lo lắng xuống: “Anh rể, chuyện này vẫn chưa chắc chắn, chị và các cháu ở hiền sẽ gặp lành, anh đừng tự hù dọa mình trước.”
Năm đó bác sĩ Trần đã từng nhắc nhở, chỉ cần không kích thích bệnh nhân, có thể chứng bệnh tâm phần phân liệt cả đời không tái phát. Nhưng bây giờ...
Tiêu Gia Minh cảm thấy nếu chị gái và cặp sinh đôi thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn anh rể cũng xong luôn.
Ôn Như Quy ngây ngốc một lúc lâu, đột nhiên lao về phía cửa khẩu hải quan.
Tiêu Gia Minh vội vàng đuổi theo: “Anh rể, anh muốn làm gì?”
“Tuyết Lục không sao. Cô ấy đã đồng ý với anh, cả đời này cô ấy sẽ không bỏ rơi anh, anh phải đi tìm cô ấy.”
Hai mắt Ôn Như Quy sâu không thấy đáy, lúc này trong lòng chỉ còn một ý niệm duy nhất.
Anh phải đi tìm Đồng Tuyết Lục.
Có thể lúc này cô đang rất thống khổ, anh phải ở bên cạnh bầu bạn với cô mới được.