Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 735: Ly trà xanh thứ bảy trăm ba mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:43:03
Lượt xem: 89
Tô Việt Thâm rất quen thuộc Hương Giang. Mặc dù Đồng Tuyết Lục nói đã có ông chủ Trương làm hướng dẫn viên cho cô, nhưng mà anh ta vẫn bảo trợ lý đắc lực của mình đi cùng bọn họ tới Hương Giang.
Ông chủ Trương sắp xếp cho đám người Đồng Tuyết Lục vào khách sạn cao cấp nhất Hương Giang, một đêm phải mất mấy trăm tệ.
Mấy trăm của năm 1989.
Mặc dù cặp sinh đôi thường xuyên thấy đồ tốt, nhưng mà vẫn không nhịn được chậc lưỡi xuýt xoa.
Nhưng mà thấy vẻ mặt đầy bình tĩnh của mẹ mình, hai đứa cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông chủ Trương thật lòng thưởng thức người đẹp như Đồng Tuyết Lục, nhưng anh ta cũng chỉ là thưởng thức mà thôi.
Trước khi chưa gặp Ôn Như Quy - chồng cô, anh ta còn có chút tâm tư, nhưng mà sau khi gặp rồi, chút tự tin còn sót lại trong lòng anh ta đã vô tình bị đè bẹp trên mặt đất.
Hai vợ chồng bọn họ thật sự quá xứng đôi, ngoại hình của hai người đều cực kỳ hoàn mỹ. Nếu như vứt vào giới giải trí, chắc chắn đều là cấp bậc thiên vương thiên hậu.
Ông chủ Trương sắp xếp xe riêng đưa đón bọn họ đi tham quan các địa điểm, cũng đã chuẩn bị xong hết các món ngon.
Hương Giang không hổ danh là thiên đường ẩm thực, tùy tiện gọi một bát mì hoành thánh trên xe hàng bán rong thôi, đã có thể khiến người ăn muốn ngừng cũng không ngừng được rồi.
Ngồi trong phòng ăn bên cạnh cảng Victoria, gọi một suất hải sản thật lớn.
Hai con tôm hùm tạo thành hình song long vờn ngọc, vỏ tôm chỉ cần nhấc lên là bóc ra được. Thịt tôm vô cùng tươi non, thơm ngon đến mức khiến người ta suýt nuốt luôn cả lưỡi.
Tôm bể làm thành sủi cảo tôm xếp nối tiếp nhau, trông vô cùng ngon mắt, cũng không thể nào thiếu được bào ngư và vi cá.
Cặp sinh đôi chưa bao giờ ăn thử Sushi, đây là lần đầu tiên chúng được thưởng thức. Đồng Yến Ngôn tham ăn nhanh chóng tiếp nhận, thỏa mãn đến mức nheo cả mắt lại.
Nhưng mà Ôn Tẫn Nhiễm lại không thể nào tiếp nhận được thứ đồ ăn nửa sống nửa chín này, chỉ nếm một miếng rồi không ăn nữa, còn chê bai với mẹ là ăn tanh quá.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm cảm thán con gái có lộc mà không biết hưởng, Sushi ăn ngon như thế lại không thích.
Một nhà ba người vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa thưởng thức khung cảnh rạng rỡ tuyệt đẹp của cảng Victoria, thật sự khiến người ta phải cảm thán, cuộc sống thần tiên cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ăn thịnh yến hải sản rồi, tất nhiên không thể bỏ qua mấy món ăn vặt ở Hương Giang.
Trà sữa Hương Giang phải uống một ly, cà ri trứng cá không thể không thử, súp vi cá, vịt giòn bì, thịt quay Hương Giang, mỗi loại một phần.
Chưa tới mấy ngày, Đồng Tuyết Lục đã phát hiện ra thịt ở bụng nhiều thêm một đống.
Trừ ăn ra, Đồng Tuyết Lục còn dẫn đôi long phượng thai tới cung thể thao Hồng Khám nghe buổi biểu diễn Trương Quốc Vinh chia tay giới âm nhạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-735-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-ba-muoi-lam.html.]
Năm 1989, sự nghiệp của anh chàng Trương Quốc Vinh đang như mặt trời ban trưa, đột nhiên lại tuyên bố rời khỏi giới âm nhạc, đồng thời tổ chức ba mươi ba buổi biểu diễn tại cung thể thao Hồng Khám.
Trước khi xuyên sách Đồng Tuyết Lục từng nghe nói về buổi biểu diễn của anh, vẫn luôn tiếc nuối, không ngờ đời này có thể làm tròn giấc mộng ấy.
Cô hóa thân thành thiếu nữ theo đuổi ngôi sao, cùng nhau kêu gào, hò hét chói tai rồi khóc tỉ tê cùng với những người hâm mộ ở Hương Giang, khiến cặp sinh đôi nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Khiếp sợ.jpg
Thì ra mẹ còn có một mặt kích động và hoang dại như thế!
Ở niên đại này, trong nước vẫn chưa xuất hiện cảnh tượng theo đuổi ngôi sao, mọi người đu idol đều tương đối kín đáo, viết thư tặng quà cho diễn viên, hoặc là khi thấy ngôi sao mình thích thì mặt đỏ tới mang tai, cuồng dã như vậy gần như không thấy.
Sau khi tan cuộc, giọng Đồng Tuyết Lục cũng khàn đặc, mắt khóc sưng húp cả lên.
Sau khi trở lại khách sạn, Đồng Yến Ngôn len lén gọi điện thoại mách cha: “Cha, có chuyện không ổn rồi!”
Ôn Như Quy: “Nói.”
Vân Chi
Đồng Yến Ngôn: “Cha, cha gặp phải tình địch rồi. Mẹ vì một người đàn ông mà khóc đến mức mắt sưng húp như hạt đào, kích động điên cuồng gào thét tên người đó hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã nói không nên lời!”
Ôn Như Quy: “...”
“Cha, cha có nghe thấy không đó?” Thấy đầu bên kia điện thoại không có âm thanh gì, Đồng Yến Ngôn gọi hai tiếng: “Cha, trông người đàn ông đó rất đẹp trai, lại còn biết hát biết nhảy nữa, con không ngại...” Đổi cha khác đâu.
Lời còn chưa nói hết, đầu cậu bé đã bị đánh mạnh một phát, quay đầu lại thì trông thấy em gái đang đứng sau lưng mình.
Ôn Tẫn Nhiễm giật điện thoại, trấn an cha già, nói: “Cha, cha đừng nghe anh nói linh tinh. Người đó là ngôi sao nổi tiếng, mẹ dẫn bọn con đi xem buổi biểu diễn của chú ấy.”
Ôn Như Quy: “Mẹ con khóc à?”
Ôn Tẫn Nhiễm: “Vâng, mẹ hơi kích động, bởi vì ngôi sao đó muốn chia tay làng nhạc. Nhưng mà cha không cần lo lắng đâu, chẳng qua chú ấy chỉ là một ngôi sao mà thôi, hơn nữa con cảm thấy cha đẹp trai hơn chú ấy.”
Ôn Như Quy: Không cảm thấy được an ủi chút nào.
Vợ khóc vì người đàn ông khác, còn kêu tên của người đàn ông kia hơn hai tiếng đồng hồ, chua quá, ghen tị quá.
Bởi vì Đồng Tuyết Lục đã ngủ, Ôn Như Quy không nỡ đánh thức cô dậy. Sau khi cúp điện thoại, anh một thân một mình yên lặng nhấm nháp hương vị ghen tuông.
Sau đó khi trở lại ký túc xá, anh tìm lại chiếc kèn Xô-na đã phủ đầy bụi.
Không phải chỉ là một anh chàng đẹp trai biết hát biết nhảy sao?