Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 732: Ly trà xanh thứ bảy trăm ba mươi hai

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:42:09
Lượt xem: 70

Năm nay ông Ôn đã tám mươi ba tuổi. Mặc dù không bị bệnh đãng trí tuổi già nặng như đời trước, nhưng mà bắt đầu từ năm ngoái, trí nhớ của ông cũng đã suy giảm rất nhiều.

Ông Ôn phất xua tay: “Sức khỏe của ông vẫn rất tốt, cháu đừng lo lắng. Cháu tranh thủ bảo hai đứa nhỏ dừng lại đi, bị thương sẽ không tốt.”

Hai anh em nghe thấy lời cụ nội, chưa cần mẹ mở miệng đã dừng lại ngay.

“Cụ nội, chúng cháu muốn đi Hương Giang với mẹ, cụ có thể xin giúp bọn cháu được không ạ?”

Đồng Yến Ngôn lại bắt đầu làm nũng, như một con husky vừa bám người vừa năng động.

Sao ông Ôn có thể chịu được chắt trai làm nũng như thế, lập tức luôn miệng đáp ứng sẽ nói giúp.

“Nể tình cụ nội của mấy đứa, mẹ đồng ý. Nhưng mà hai đứa phải đảm bảo, lúc ra ngoài phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ, không được làm việc tự tiện. Hai đứa có thể làm được không?”

Thật ra thì ban nãy Đồng Tuyết Lục đã hơi động lòng rồi. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, cô hy vọng khi còn trẻ, hai đứa nhỏ có thể đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài nhiều một chút.

Hai anh em đồng thanh kêu lên: “Được ạ!’

Đồng Yến Ngôn còn hôn lên mặt ông cụ Ôn: “Quả nhiên không có chuyện gì là cụ nội không giải quyết được, cụ nội đúng là đại bảo bối của nhà chúng ta!”

Vân Chi

Ôn Tẫn Nhiễm gật đầu: “Tất nhiên rồi. Cụ nội là người đứng đầu nhà chúng ta, lời nói tất nhiên phải có trọng lượng.”

“Ha ha ha...”

Ông Ôn được khen cười lộ răng giả, tươi đến mức nếp nhăn trên mặt như đóa hoa cúc nở rộ.

Người già sợ nhất là mình vô dụng, cũng sợ bản thân bị người trẻ khinh thường. Từ nhỏ Đồng Tuyết Lục đã dạy hai đứa nhỏ phải quan tâm đến cảm xúc của hai ông.

Ở phương diện này, bọn trẻ vẫn luôn làm rất tốt.

Vì thế chuyện đi Hương Giang đã được quyết định như thế.

Chỉ là sau khi Ôn Như Quy biết tin, lại ghen tị chua lè.

Vợ và con đều đi Hương Giang, còn anh thì vì thân phận và nghề nghiệp mà không thể đi được, không thể làm gì khác hơn là lải nhải không ngừng.

“Nghe nói bên đó rất loạn, bọn em muốn qua đó thì phải tìm người quen đưa qua, buổi tối tốt nhất không nên ra ngoài.”

“Hai đứa nhóc không còn nhỏ nữa, đã có thể tự chăm sóc cho bản thân mình rồi, em đừng tự làm mình mệt.”

“Còn cả ông chủ Trương đó nữa, mặc dù đã hợp tác nhiều năm, nhưng mà đề phòng người khác cũng không thừa đâu...”

Lời còn chưa nói hết, anh đã bị Đồng Tuyết Lục nhét một viên kẹo vào trong miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-732-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-ba-muoi-hai.html.]

Đôi con ngươi đen như mực của Ôn Như Quy nhìn vợ mình, đáy mắt phản chiếu ảnh ngược của cô, bên trong ngập tràn sự dịu dàng và tình yêu thắm thiết như thường lệ.

Đồng Tuyết Lục ôm lấy mặt anh, tiến tới hôn một cái: “Em và các con sẽ về sớm một chút, anh đừng lo lắng.”

Thật ra sao cô lại không biết được, anh vẫn luôn để ý đến ông chủ Trương kia. Bởi vì cho tới bây giờ ông chủ Trương chưa từng giấu giếm lòng thưởng thức và khen ngợi cô, ở thời đại vẫn còn tương đối kin đáo và nội liễm này, hành động của anh ta thật sự khiến người ta để ý.

Có điều mặc dù ghen, nhưng từ trước đến nay Ôn Như Quy chưa bao giờ hạn chế cô hợp tác với đối phương, cũng chưa từng nói ra mấy lời quái gở. Đây chính là nguyên nhân tại sao cô lại yêu anh.

Yêu là tin tưởng, biểu hiện của việc yêu một người không phải là bẻ gãy cánh của đối phương để anh ấy/ cô ấy mãi mãi ở bên cạnh mình, mà là để đối phương được tự do.

Cô nhét kẹo ngọt vào trong miệng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng đến trong lòng.

Ôn Như Quy ôm lấy cái eo thon, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi ngập sương của cô, yết hầu chuyển động lên xuống: “Vậy đến lúc đó anh sẽ tới Thâm Thị đón em và con.”

“Ừ.” Đồng Tuyết Lục l.i.ế.m liếm cánh môi đỏ tươi: “Đột nhiên em lại thích ăn kẹo.”

Ôn Như Quy nhìn chằm chằm môi của cô, giọng nói trầm thấp: “Để anh lấy cho em.”

“Không, em muốn ăn viên kẹo trong miệng anh kìa...”

Khi câu nói ấy phát ra, con ngươi Ôn Như Quy tối lại, cánh môi dán lên.

Động tác của anh vừa dịu dàng vừa hung mãnh, đầu lưỡi cạy mở hàm răng thăm dò vào bên trong, hương kẹo chanh thơm mát tràn vào khoang miệng, ngọt đến ê răng.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao.

Nụ hôn của anh như có ma lực, mang theo từng cơn run rẩy.

Mặc dù đã kết hôn gần mười năm, nhưng mà lòng nhiệt tình bọn họ dành cho nhau chưa bao giờ biến mất.

Mỗi lần thân mật đều giống y như lần đầu tiên, khiến trái tim người ta đập thình thịch.

Nhưng mà so với lần đầu tiên, động tác của Ôn Như Quy đã thành thạo hơn nhiều, không còn là con gà mờ trong tình yêu hay xấu hổ trước kia nữa.

Trong không khí tràn ngập hơi thở khiến người ta động lòng.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, khiến hai người bên trong cánh cửa sợ hết hồn.

Ôn Như Quy dừng động tác, giọng nói trầm thấp khàn khàn, hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài cửa truyền tới giọng nói không sợ c.h.ế.t của Đồng Yến Ngôn: “Cha, cụ nội bảo hai người kiềm chế một chút, đừng cho ra em gái hay em trai nữa.”

Đồng Tuyết Lục: “...”

Ôn Như Quy: “...”

Loading...