Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 731: Ly trà xanh thứ bảy trăm ba mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:41:25
Lượt xem: 71
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt một cái đã là bốn năm sau.
Trong bốn năm này, nhà hàng Trà Xanh dưới tên của Đồng Tuyết Lục đã phát triển ra mười chi nhánh, ở Kinh Thị có ba chi nhánh, còn lại mở ở những vùng khác.
Công ty Lan Đình cũng mở chi nhánh ở Thâm Thị, hiện giờ công ty đã có khoảng hơn hai trăm nhân viên, các sản phẩm rượu thuốc xuất khẩu sang Hương Giang và nước ngoài rất được ưa chuộng.
Vân Chi
Nhất là sau khi phát triển rượu nho, vừa đưa ra thị trường đã trở thành nhãn hiệu rượu nho nổi tiếng trong nước và nước ngoài. Lợi nhuận kiếm được từ rượu nho vượt xa những loại rượu thuốc khác, khiến cho Đồng Tuyết Lục kiếm được đầy bồn dầy chậu.
Sau khi kiếm được tiền, Đồng Tuyết Lục lại dùng số tiền ấy đi mua nhà mua cửa hàng, hiện giờ cho dù đóng cửa công ty, chỉ dựa vào số tiền thuê nhà cô cũng có thể sống cuộc sống cực kỳ thoải mái rồi.
Đến hội chợ mùa thu, Đồng Tuyết Lục quyết định cùng tham gia, nhân tiện đi du lịch một chuyến từ Quảng Đông đến Hương Giang luôn.
Thật ra thì mấy năm trước cô đã muốn đi rồi, chỉ là không tiện làm giấy chứng nhận, cộng thêm cặp sinh đôi vẫn còn nhỏ, vì thế đã kéo dài đến tận hôm nay mưới thực hiện.
Cặp sinh đôi biết mẹ muốn tới Hương Giang, hai anh em bàn bạc, quyết định mè nheo để được đi cùng với mẹ.
Đồng Yến Ngôn vừa thấy mẹ về, lập tức tiến lên: “Mẹ cực khổ rồi, để con trai đ.ấ.m lưng cho mẹ nha.”
Hai năm trước Ôn Như Quy đã làm chủ đổi họ con trai của bọn họ thành họ Đồng. Thật ra thì Đồng Tuyết Lục không quan tâm lắm về họ của con cái, nhưng mà cô quan tâm phần tâm ý này.
Vì thế Ôn Yến Ngôn đổi thành Đồng Yến Ngôn.
Ôn Tẫn Nhiễm theo sát phía sau, bưng bát canh gà mà cô bé đã hầm cả buổi chiều từ trong phòng bếp ra cho mẹ: “Mẹ, đây là canh gà con tự tay nấu cho mẹ, mẹ nếm thử xem uống có ngon hay không ạ?”
Đồng Tuyết Lục liếc hai anh em một cái, thản nhiên cúi đầu múc một ngụm canh: “Ăn cũng tạm được, nhưng mà vẫn chưa đủ xuất sắc.”
Ôn Tẫn Nhiễm lại gần ôm lấy cánh tay mẹ, cọ cọ thân mật: “Trình độ của mẹ là đầu bếp cấp một, tất nhiên con không thể so sánh với mẹ được rồi. Nhưng mà tấm lòng của con mới là quan tọng nhất, mẹ xem, ngón tay của con bị bỏng đỏ lên rồi đây này.”
Đồng Tuyết Lục liếc nhìn ngón tay mập mạp của con gái mình, ngón trỏ hơi đỏ một chút: “Không có việc gì thì không xum xoe. Nói đi, hai đứa có mục đích gì? Không phải là lại làm sai đó chứ?”
Đồng Yến Ngôn làm ra vẻ mặt đầy oan ức: “Mẹ, chẳng lẽ trong lòng mẹ, chúng con không nên thân như vậy sao? Chúng con không thể thật lòng hiếu thuận với mẹ được ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-731-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-ba-muoi-mot.html.]
Thằng nhỏ trông rất dễ nhìn, mày kiếm mắt sáng, bày ra bộ dạng oan ức rất dễ khiến lòng người rung rinh. Chính cậu bé cũng ý thức được, cho nên đã không ít lần dùng chiêu này để “lừa người”.
Biểu cảm của Ôn Tẫn Nhiễm không sinh động như anh trai: “Mẹ, bọn con đều là cục cưng của mẹ, bọn con có thể có ý xấu gì chứ?”
Được rồi.
Đồng Tuyết Lục nhịn cơn xúc động muốn trợn trắng mắt: “Nếu đã như vậy, thì mẹ coi như các con thật sự không muốn xin xỏ gì. Được rồi, mẹ đi tắm rửa nghỉ ngơi đây.”
Nói xong cô đứng dậy ra vẻ muốn đi, hai anh em lập tức quýnh lên.
Đồng Yến Ngôn vội vàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, hiếu thuận là thật, nhưng mà bọn con cũng có chút chuyện muốn thương lượng với mẹ một chút.”
Ôn Tẫn Nhiễm tiếp lời anh trai, nói: “Bọn con nghe nói mẹ muốn đi du lịch Hương Giang. Hương Giang được mệnh danh là hòn ngọc phương đông, thiên đường đồ ăn ngon và thiên đường mua sắm. Bọn con muốn đi đã lâu, cho nên rất muốn được cùng đi với mẹ một lần.”
Đồng Yến Ngôn tiến lên ôm lấy cánh tay còn lại của mẹ, lắc lắc: “Huống chi trông mẹ xinh đẹp như hoa thế này, chúng con thật sự không yên lòng để mẹ một thân một mình tới Hương Giang. Chắc chắn cha cũng không yên lòng. Nhưng nếu có chúng con đi cùng lại khác, chúng con có thể bảo vệ mẹ!”
Ôn Tẫn Nhiễm gật đầu, xoay người tung một cú đá xoáy thật đẹp mắt, còn ngoắc ngoắc ngón tay với anh trai: “Tới đây, anh trai, chúng ta so một trận.”
“Tới thì tới!”
Trong lòng Đồng Yến Ngôn đã ngứa ngáy từ lâu, lập tức nghênh đón. Hai anh em, anh một đ.ấ.m em một đá, “Đánh” đến mức không thể tách ra.
Hai đứa đều theo hai vị ông nội học tập võ thuật từ nhỏ, so sánh với trẻ con cùng tuổi thì thân thể hai đứa khỏe mạnh linh hoạt hơn nhiều.
Ông Ôn chống gậy đi vào từ bên ngoài, thấy hai anh em đánh nhau túi bụi, vội vàng nói: “Hai đứa đừng đánh nhau nữa, hai đứa đừng đánh nhau nữa.”
“Cụ nội, cháu và anh chỉ đang khoa tay múa chân một chút thôi, không đánh thật.”
Lúc đang nói chuyện, Ôn Tẫn Nhiễm tung một cú đá xinh đẹp lên m.ô.n.g anh trai, Đồng Yến Ngôn đau đến mức nhe răng trách móc.
Nhưng mà Đồng Yến Ngôn rất có phong độ của kẻ làm anh, chiêu nào cũng chỉ dùng năm phần sức lực, luôn luôn nhường nhịn em gái.
Đồng Tuyết Lục đi tới đỡ ông Ôn ngồi xuống: “Ông nội, ông đừng quan tâm đến bọn nó làm gì. Hôm nay sức khỏe của ông có tốt lên chút nào không?”