Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 726: Ly trà xanh thứ bảy trăm hai mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:32:59
Lượt xem: 38
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục đang tràn ngập lửa giận, suy nghĩ phải làm sao mói có thể cho Tưởng Bạch Hủy một bài học nhớ đời, nhưng lúc này, tất cả lửa giận của cô lập tức giống như giọt sương dưới ánh mặt trời, chỉ trong nháy mắt đã bay hơi hết.
Tưởng Bạch Hủy đã là người cùng đường mạt lộ rồi, không còn đường lui nữa, không còn tương lai nữa, cô cần gì phải lãng phí thời gian trên người đối phương?
Cô dành thời gian đó trên người con cái còn hơn.
Nghĩ đến đây, cô nhếch khóe miệng: “Yến Yến lần này lại bất cẩn rồi, con đã đồng ý với mẹ thế nào hả?”
Tiểu Yến Yến vặn vẹo thân mình nhỏ nhắn mập mập của mình: “Mẹ ơi, lúc làm bài thi đột nhiên Yến Yến rất nhớ mẹ, sau đó không cẩn thận lại thất thần.”
Đồng Tuyết Lục thật sự dở khóc dở cười, thằng nhóc này còn nhỏ tuổi nhưng tâm nhãn ma quỷ cực kỳ nhiều.
Vân Chi
Cô xoa đầu con trai: “Mặc dù con nhớ mẹ, nhưng chuyện này do con làm sai, nên hôm nay mẹ sẽ khấu trừ một cái đùi gà của con, con có ý kiến gì không?”
Tiểu Yến Yến mím môi, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu: “Yến Yến không có ý kiến ạ.”
Đồng Tuyết Lục hài lòng, quay đầu lại hôn lên mặt con gái: “Hôm nay Nhiễm Nhiễm làm rất giỏi, có thể đưa ra một yêu cầu với mẹ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính thịt của Tiểu Nhiễm Nhiễm hơi đỏ lên, đột nhiên biến thành áo bông nhỏ tri kỷ, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lên mặt mẹ: “Mẹ ơi, đêm nay Nhiễm Nhiễm muốn ngủ với mẹ.”
Đồng Tuyết Lục bị sự dễ thương của con gái chọc run rẩy: “Được, đêm nay Nhiễm Nhiễm sẽ ngủ với mẹ.”
Tiểu Yến Yến sốt ruột, kiễng mũi chân lên muốn tăng cảm giác tồn tại của mình: “Mẹ ơi, Yến Yến cũng muốn ngủ với mẹ.”
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời, Tiểu Nhiễm Nhiễm đã từ chối: “Không được, anh là con trai, anh không thể ngủ cùng với mẹ được.”
Tiểu Yến Yến không đồng ý, cố gắng cãi lý: “Nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng nhau, anh mới bốn tuổi, vẫn có thể ngủ cùng với mẹ.”
Tiểu Nhiễm Nhiễm: “Cha nói anh không được, cha là người đứng đầu gia đình, anh phải nghe lời cha.”
Mỗi tay Đồng Tuyết Lục dắt một đứa con: “Được rồi, chúng ta đừng cãi nữa, mau vào nhà thôi, ai muốn nấu cơm giúp mẹ nào?”
“Mẹ, Yến Yến sẽ rửa rau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-726-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-hai-muoi-sau.html.]
“Mẹ, Nhiễm Nhiễm sẽ bóc tỏi.”
“Các con giỏi quá.”
Nắng chiều chiếu trên người bọn họ, gió thổi qua, tâm trạng của Đồng Tuyết Lục đã hoàn toàn bình tĩnh.
...
Bên này, sau khi Lương Thiên Dật được thông báo là Tiền Thái Hân đã bị bắt, vợ anh ta - Tưởng Bạch Hủy đã nhận tội, anh ta chỉ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì.
Không nhận tội, càng không bằng lòng nói ra tên nhân viên nghiên cứu khoa học đã để lộ bí mật, dùng sự yên lặng để chống cự.
Sau khi tổ chuyên án hợp tác điều tra, thật ra đã có đối tượng tình nghi, đối phương cũng bị âm thầm theo dõi, chỉ là không có lời khai của Lương Thiên Dật, bọn họ không có cách nào để bắt đối phương.
Lãnh đạo trong căn cứ cũng đến khuyên nhủ Lương Thiên Dật, nhưng Lương Thiên Dật vẫn không hề nhúc nhích.
Cuối cùng, Ôn Như Quy chủ động xung phong đi khuyên bảo Lương Thiên Dật.
Đi vào phòng giam, Ôn Như Quy nhìn thấy Lương Thiên Dật đã vài ngày không gặp.
Chỉ mới bốn năm ngày ngắn ngủn, cả người anh ta đã tiều tụy đến mức không nhìn nổi.
Mặc dù tóc tai vẫn đâu vào đấy, quần áo sửa sang không hề có một nếp nhăn nào, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tơ máu, vành mắt thâm đen, điều khiến người khác ngạc nhiên hơn chính là vậy mà anh ta đã có không ít tóc bạc.
Dáng người cao lớn của Ôn Như Quy đi vào, ngồi xuống ghế đối diện anh ta.
Lương Thiên Dật nhìn anh vào phòng, khẽ chớp mắt, nhưng rất nhanh lại cúi xuống nhìn mặt đất, không hề mở miệng.
Giọng nói trầm thấp của Ôn Như Quy vang lên trong phòng giam giữ.
“Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp mặt cậu là lúc tôi đang thuyết trình trên lớp học, những bạn học khác đều không nghe hiểu đề Vật lý mà tôi giảng, chỉ có cậu là nghe hiểu. Khi đó tôi đã nghĩ, chỉ cần bồi dưỡng tốt, trong tương lai chắc chắn cậu sẽ là nhân tài có khả năng cống hiến cho quốc gia.”
“Cậu quả thực đã không phụ hy vọng của lãnh đạo và thầy giáo trong trường, dựa vào thành tích xuất sắc nhất giành được học bổng tài trợ của Nhà nước, còn học thành tài quay trở về, cậu có biết lúc viện trưởng nghe tin cậu bằng lòng về nước, đã vui mừng cỡ nào không? Ông ấy nói quốc gia cần nhiều sinh viên biết báo ơn như cậu.”