Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 719: Ly trà xanh thứ bảy trăm mười chín
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:29:37
Lượt xem: 51
Không chỉ một mình Đồng Tuyết Lục, công ty của Tưởng Bạch Hủy và Tiền Thái Hân cũng bị điều tra.
Hai người lập tức hơi hoảng hốt, có điều sau khi điều tra, Cục quản lý hành chính Công Thương cũng không đưa ra trừng phạt hay hạn chế gì đối với bọn họ.
Nhưng Tiền Thái Hân suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không yên tâm lắm: “Hay là cậu đến tìm Đồng Tuyết Lục tìm hiểu một chút, xem bên chỗ cô ấy có bị điều tra không.”
Sắc mặt Tưởng Bạch Hủy lập tức trắng bệch: “Có phải chúng ta đã bị phát hiện rồi không? Tôi không đi, muốn đi thì cậu đi đi!”
Tiền Thái Hân nhìn cô ta: “Bình tĩnh một chút, nếu bị phát hiện, cậu và tôi còn có thể đứng ở đây sao? Tôi mà đến công ty của Đồng Tuyết Lục, vậy chẳng phải rút dây động rừng à?”
Tay cầm ca tráng men của Tưởng Bạch Hủy run lên: “Chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chung quy, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu thực sự bị phát hiện, chúng ta có thể sẽ bị xử b.ắ.n không?!”
Tiền Thái Hân dùng sức kéo cô ấy một cái, thấp giọng quát mắng: “Muốn c.h.ế.t à, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, nếu như bị người khác nghe thấy lời này, cậu và tôi đều c.h.ế.t chắc!”
Tưởng Bạch Hủy bị cô ta kéo đập vào tủ hồ sơ bên cạnh, đau đến mức cô ta hít một hơi khí lạnh: “Tôi cũng sợ hãi mà, Hân Hân, tôi không làm nữa đâu, từ hôm nay trở đi, sau này chúng ta sẽ không cung cấp tin tức gì nữa!”
Tiền Thái Hân nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện không có ai, lúc này mới quay đầu lại liếc xéo Tưởng Bạch Hủy: “Tùy cậu, nếu như cậu muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, thì tôi cũng không ép cậu nữa, nhưng sau này cậu đừng có hối hận!”
Nói xong, cô ta lấy ra một thứ được gói bằng giấy báo từ trong ngăn kéo, sau đó mở ra nói: “Đây là thù lao lần này của các cậu.”
Bên trong giấy báo là mười con cá nhỏ bằng vàng!!!
Tưởng Bạch Hủy nhìn thấy cá vàng nhỏ rực rỡ, ánh mắt trợn trừng.
Một con cá vàng nhỏ đại khái khoảng 31 gram, mười con là hơn ba trăm gram, bây giờ giá vàng là 68 tệ 1 gram, như vậy tính ra, giá của mười con cá vàng nhỏ này chính là hơn hai vạn tệ!
Hơn nữa số cá vàng nhỏ này còn có giá trị sưu tầm, nếu như tìm được người mua thích hợp, nói không chừng bán qua tay sẽ được gấp đôi!
Trái tim của Tưởng Bạch Hủy đập thình thịch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào số cá vàng nhỏ, nuốt nước bọt: “Những thứ này... Tất cả đều là của tôi sao?”
Tiền Thái Hân nhét cá vàng nhỏ vào trong lòng cô ta: “Đương nhiên rồi, trước đây, tôi đã từng nói với cậu, thù lao tuyệt đối sẽ không ít hơn năm con số, lần này, tin tức các cậu cung cấp cực kỳ có giá trị, bạn của tôi vô cùng vui vẻ, cho nên thưởng cho các cậu nhiều hơn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-719-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-muoi-chin.html.]
Tưởng Bạch Hủy ôm cá vàng nhỏ trong lòng, tim đập nhanh đến nỗi gần như vượt quá phụ tải: “Nhưng vàng không dễ tiêu thụ, nếu như bị người khác phát hiện thì không hay lắm đâu?”
Tiền Thái Hân nói: “Vàng mới tốt, nếu tôi lấy hơn hai vạn tệ cho cậu, cậu muốn mang về như thế nào? Nếu cậu không tìm được người đổi, sau này tôi sẽ giới thiệu giúp cậu nhé?”
Tưởng Bạch Hủy gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nếu dùng tiền giấy đúng là khiến người khác chú ý thật.
Hiện giờ, mệnh giá tiền giấy lớn nhất là mười tệ, hơn hai vạn tệ, thì có bao nhiêu đống lớn đây!
Vân Chi
Khóe miệng Tiền Thái Hân khẽ nhếch lên: “Bây giờ còn quyết định rút lui không?”
Tưởng Bạch Hủy ôm cá vàng nhỏ trong lòng, không lên tiếng.
Tiền kiếm được quá dễ dàng, chỉ cần hé miệng, đã có thể kiếm được số tiền mà người khác kiếm cả đời cũng không được, là người đều không có cách nào từ chối cám dỗ ấy.
Nhưng mà...
“Cậu xác định bọn họ sẽ không điều tra ra được chúng ta chứ?”
Tiền Thái Hân: “Cho nên tôi mới bảo cậu đến chỗ Đồng Tuyết Lục bên kia hỏi thăm một chút, lát nữa tôi cũng sẽ đi hỏi thăm những công ty khác xem, nếu có vấn đề, chúng ta mới có thể làm ra đối sách tương ứng.”
Tưởng Bạch Hủy nhìn cô ta, lại cúi đầu nhìn cá vàng nhỏ trong lòng mình.
Một lát sau, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, cô ta gật đầu nói: “Được, vậy ngày mai tôi sẽ đến chỗ Đồng Tuyết Lục tìm hiểu một chút.”
Tiền Thái Hân dặn dò: “Lúc nói chuyện, cậu phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để lại dấu vết.”
“Tôi biết rồi.”
Tối hôm đó, Tưởng Bạch Hủy mang cá vàng nhỏ về nhà, sau đó tìm một chỗ giấu đi.
Ngày hôm sau, cô ấy ôm con đến công ty của Đồng Tuyết Lục tìm cô.