Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 711: Ly trà xanh thứ bảy trăm mười một

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:26:58
Lượt xem: 96

Vừa đẩy cửa ra, Đồng Tuyết Lục vô thức nhìn qua chỗ Tưởng Bạch Hủy ngồi trước đó, sau đó ánh mắt hai người đối diện với nhau.

Phương Tĩnh Viện xoay người, nhìn thấy cô lập tức nói: “Cậu đã về rồi, nếu còn không về thì tôi sẽ phải đi báo cảnh sát mất, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi phải về rồi.”

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục thu hồi ánh mắt, có chút chột dạ nói: “Chân tôi bị trẹo, các cậu mau về đi, đến giờ đám trẻ đi ngủ rồi.”

Phương Tĩnh Viện cũng không nói gì nữa, cùng với Tiêu Thừa Bình, hai người ôm con gái về nhà.

Đợi Phương Tĩnh Viện đi khỏi, những người khác cũng lần lượt tạm biệt.

Sau đó, chỉ còn lại người hai nhà Ôn Tiêu, và Tưởng Bạch Hủy.

Đồng Tuyết Lục đi đến trước mặt cô ta: “Thời gian không còn sớm nữa, cậu về một mình chúng tôi cũng không yên tâm, cậu chờ một chút, tôi bảo quản lý Tưởng tiễn cậu về nhà.”

Khóe mắt Tưởng Bạch Hủy nhìn lướt qua Ôn Như Quy phía bên kia: “Anh họ tôi có bận rộn nhiều việc không, nếu anh ấy bận nhiều việc, tôi về một mình là được rồi.”

Nhà cô ta ở cùng hướng với nhà Đồng Tuyết Lục, thật ra bọn họ hoàn toàn có thể đưa cô ta về nhà, hoặc là bảo Ôn Như Quy tiễn cô ta, sao phải cố ý gọi Tưởng Tuấn Lực?

Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: “Có bận đến mấy cũng không quan trọng bằng cậu, để quản lý Tưởng đưa cậu về nhà, chúng tôi mới yên tâm được.”

Nói xong, cô xoay người bảo Ôn Như Quy gọi Tưởng Tuấn Lực đến.

Mặc dù trong lòng Tưởng Bạch Hủy có chút không thoải mái, nhưng cô ta không có lý do gì để từ chối, cuối cùng vẫn để Tưởng Tuấn Lực đưa về nhà.

Chờ tất cả mọi người đi hết, cả nhà Đồng Tuyết Lục mới quay về.

Trước đó, Tiểu Nhiễm Nhiễm từng ngoéo tay với cha, muốn cha kể chuyện cổ tích cho cô bé ngủ, nhưng không đợi được đến khi về nhà, trên đường về cô bé đã ngủ say ngáy o o rồi.

Khuôn mặt đang ngủ của cô bé đỏ hồng lên, lông mi dài rậm giống như hai chiếc quạt nhỏ rũ xuống, phát ra tiếng ngáy nhỏ như mèo con đang ngủ, dáng vẻ dễ thương đến mức khiến trái tim người ta run rẩy.

Lúc này, Tiểu Yến Yến cũng đang ngủ, không biết đang mơ thấy đồ ăn ngon gì mà hai cánh môi nhỏ hồng của cậu vừa nhấp vừa mút, nhìn thấy thế Đồng Tuyết Lục không nhịn được khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé.

Đang mơ đẹp bị quấy rầy, lông mày cậu nhóc nhíu lại, nhưng vẫn không tỉnh, lăn lộn trên người cô vài cái, rồi nhanh chóng ngủ tiếp.

Hôm nay, ông Ôn rất vui, còn uống hết nửa ly rượu, vừa đến nhà đã được chú Tông dìu về phòng ngủ.

Chị Trần chăm sóc hai anh em song sinh đến ba tuổi, sau đó con trai chị ấy đến Kinh Thị, thuê phòng, chị ấy mới không tiếp tục ở lại nhà họ Ôn nữa.

Bình thường, ban ngày chị ấy sẽ đến đây quét tước dọn dẹp, giặt quần áo linh tinh, cho nên từ năm nay, cặp song sinh đã bắt đầu ngủ cùng với hai vợ chồng Đồng Tuyết Lục.

Phòng của hai vợ chồng rất lớn, trong căn phòng nhỏ bên cạnh sắp xếp hai chiếc giường nhỏ, để cho hai anh em ngủ bên đó.

Lúc Đồng Tuyết Lục tắm rửa xong về phòng, Ôn Như Quy đang tựa vào đầu giường đọc sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-711-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-muoi-mot.html.]

Thấy cô bước vào, anh khép sách lại, đặt sách lên tủ đầu giường nói: “Phu nhân, chọn ngày không bằng gặp ngày, vi phu cảm thấy chi bằng phu nhân thực hiện lời hứa của mình ngay hôm nay đi.”

Lúc ở văn phòng, vì hối lộ để anh không được nói ra ngoài, Đồng Tuyết Lục đã hứa hẹn sẽ làm thử tư thế mới trong “Xuân cung đồ” một chút.

Không ngờ giáo sư Ôn lại nóng lòng như vậy, khiến cô muốn bật cười.

Thấy cô không lên tiếng, Ôn Như Quy dứt khoát bước xuống giường, một tay ôm ngang eo bế bổng cô lên: “Không phải phu nhân muốn chơi xấu không thừa nhận chứ?”

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, cắn một cái lên cằm anh: “Giáo sư Ôn, anh thay đổi rồi!”

Từ khi hai người kết hôn đến nay, thỉnh thoảng cô sẽ nổi hứng nhập vai diễn, dưới sự chỉ dạy của cô, mặc dù giáo sư Ôn vẫn hay xấu hổ, nhưng không thể so sánh với trước kia nữa rồi.

Ôn Như Quy bị cô cắn ngứa ngáy, tim cũng ngứa ngáy theo, ôm cô đặt lên giường, nghiêng người xuống...

Đúng lúc ấy, đột nhiên một tiếng khóc truyền ra từ phòng nhỏ.

Đồng Tuyết Lục giật mình i, mạnh mẽ đẩy anh ra chạy tới, thì trông thấy Tiểu Yến Yến đang ngồi trên giường mình, khóc thảm đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cô lập tức đau lòng: “Yến Yến làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”

Tiểu Yến Yến thấy mẹ đến, đột nhiên chui đầu vào trong chăn, lộ ra m.ô.n.g nhỏ núng nính thịt.

Đồng Tuyết Lục nhìn kỹ lại, thì trông thấy trên m.ô.n.g cậu bé ướt một mảng lớn, ánh mắt di chuyển xuống, trên khăn trải giường cũng bị vẽ bản đồ.

Thằng nhóc này!

Là do đái dầm, sau đó cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào gặp người khác nên mới khóc?

Đồng Tuyết Lục đi qua vỗ vỗ cặp m.ô.n.g núng nính đầy thịt của con trai: “Yến Yến, con nói cho mẹ biết, có phải con cũng lén uống nước ngọt không?”

Từ lúc hai tuổi, buổi tối đi ngủ hai anh em song sinh đã không cần dùng tã nữa rồi, cũng rất ít khi đi tiểu đêm, trừ khi trước khi ngủ đã uống rất nhiều nước.

Tiểu Yến Yến vùi mặt trong chăn, thân thể nhỏ bé run lên, giọng nói lí nhí truyền ra từ bên trong: “Mẹ ơi, Yến Yến sai rồi, Yến Yến không nên lén uống nước ngọt.”

Hóa ra lúc trước, Tiểu Yến Yến chạy đi mách lẻo xong, Tiểu Nhiễm Nhiễm được cha thuyết phục, không uống tiếp chỗ nước ngọt còn lại.

Tiểu Yến Yến cảm thấy rất đáng tiếc, vì thế nhân lúc người lớn không chú ý, đã uống hết nửa chai nước ngọt.

Cho nên, tối ngủ mới đái dầm.

Đồng Tuyết Lục thật sự dở khóc dở cười, bảo Ôn Như Quy cầm quần và khăn trải giường sạch đến, sau khi thay xong cho tên nhóc này, lại đồng ý với cậu bé sẽ không nói với người khác.

Có điều vẫn phải phạt, Đồng Tuyết Lục khấu trừ nửa tháng đồ ăn vặt của cậu bé.

Tiểu Yến Yến đau lòng đến mức môi cũng vểnh lên, nhìn qua dáng vẻ muốn có bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu.

Loading...