Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 706: Ly trà xanh thứ bảy trăm linh sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:23:00
Lượt xem: 79
Chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua nửa tháng.
Bụng của Tưởng Bạch Hủy đã năm tháng, hơi lộ ra rồi.
Hôm nay cô ta đi chợ mua thức ăn cùng với hàng xóm, cả người nóng nực đổ đầy mồ hôi.
Vừa về tới nhà, cô ta lập tức bật quạt, rửa mặt rồi lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra ăn.
Mặc dù Lương Thiên Dật chỉ nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, nhưng mà tiền lương của nhân viên nghiên cứu khoa học không thấp, phúc lợi cũng nhiều, cộng thêm cô ta công tác bên Đức bốn năm, cuộc sống của hai người cũng khá thoải mái.
Vừa về nước cô ta đã sắm thêm đủ loại đồ điện như ti vi, tủ lạnh, quạt điện cho gia đình. Vì thể diện, cô ta còn mua luôn cho nhà mẹ để.
Vì thế hiện giờ trong nhà không có bất kỳ khoản tiền tiết kiệm nào.
Cô ta cắt một miếng dưa hấu ra, ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi, chuyển qua lại mấy kênh, trong đó có một kênh đang phát cảnh viện Quốc Vụ và Quân ủy trung ương đang trao giải thưởng cho những nhân tài có những đóng góp kiệt xuất cho quốc gia.
Ngay khi cô ta chuẩn bị chuyển kênh, thì chị Vương hàng xóm bên cạnh bước vào: “Ấy ấy Tiểu Tưởng, em đừng chuyển kênh, cái này xem hay, để chị xem xem rốt cuộc ai là người nhận được phần thưởng của quốc gia.”
Vân Chi
Trong lòng Tưởng Bạch Hủy âm thầm khinh bỉ, bên ngoài lại cười nói: “Trong tủ lạnh còn dưa hấu, để em đi cắt cho chị một miếng nha.”
Trong miệng chị Vương nói không cần, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không giống thật lòng từ chỗ.
Tưởng Bạch Hủy đỡ eo đi cắt hai miếng dưa hấu mang tới, thì nghe thấy chị Vương chỉ vào ti vi, nói: “Tiểu Tưởng, em mau nhìn xem, trong này có một vài người là nhà khoa học đó, đó không phải công việc giống với người đàn ông nhà em sao?”
Tưởng Bạch Hủy ưỡn ngực: “Không sai, bọn họ và Thiên Dật đều là nhà nghiên cứu khoa học, những người này đều là cấp trên của Thiên Dật, có vài người là lãnh đạo.”
Chị Vương nhận lấy dưa hấu cô ta đưa tới, vừa gặm dưa vừa nói: “Vậy sau này chẳng phải người đàn ông nhà em cũng có cơ hội được quốc gia trao thưởn, nhận được huy chương thế này hay sao?”
Ánh mắt Tưởng Bạch Hủy tràn đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi. Thiên Dật nhà em ra nước ngoài học tập là do quốc gia bỏ tiền bỏ sức, vừa trở lại đã được sắp xếp công việc, lãnh đạo đều cực kỳ coi trọng anh ấy. Chuyện nhận thưởng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Anh ấy chỉ thua ở tuổi tác, tuổi còn quá trẻ, chị xem mấy người nhận thưởng đều lớn tuổi hơn...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-706-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-linh-sau.html.]
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy trong ti vi vang lên một giọng nói vang dội hữu lực: “... Hơn mười năm qua, cậu ấy đã có cống hiến to lớn cho sự nghiệp chế tạo đạn đạo và hàng không quốc gia, quốc gia quyết định trao tặng danh hiệu vinh dự “Nhà khoa học có đóng góp xuất sắc cho đất nước”, cùng với huy chương anh hùng kiểu mẫu cấp một... Chúng tôi xin trân trọng kính mời... đồng chí Ôn Như Quy!”
Theo giọng nói vang lên, Ôn Như Quy mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn i bước lên sân khấu.
Dáng người anh thẳng tắp, hai chân thon dài, khuôn mặt điển trai, như hạc đứng giữa bầy gà đứng giữa đám người trưởng thành lớn tuổi hơn, cực kỳ nổi bật.
Chị Vương chỉ vào ti vi, kêu lên: “Không đúng, Tiểu Tưởng em nhìn xem, đồng chí nam này vẫn còn trẻ, trông còn chưa đến ba mươi. Thế mà cậu ấy đã được trao tặng huy chương anh hùng kiểu mẫu cấp một rồi, hình như cậu ấy và người đàn ông nhà em đều là nhân viên nghiên cứu khoa học.”
“Không phải em vừa nói, giải thưởng này chỉ có người lớn tuổi mới có thể nhận à? Sao vị đồng chí nam này còn trẻ tuổi như vậy đã được nhận giải thưởng rồi? Tiểu Tưởng, em có đang nghe chị nói không vậy...”
Tưởng Bạch Hủy trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, đôi mắt như sắp lòi cả ra ngoài.
Ôn Như Quy mới chỉ khoảng ba mươi tuổi đã được trao tặng danh hiệu vinh dự và huy chương cao như vậy!!!
Trước kia Lương Thiên Dật bị sắp xếp làm nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, trong lòng cô ta đã nghẹn khuất rồi. Sau đó lại nghĩ tới Ôn Như Quy đã công tác ở căn cứ mười mấy năm mà vẫn là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, trong lòng cô ta mới thấy hơi cân bằng một chút.
Lương Thiên Dật còn trẻ, đây là ưu thế lớn nhất của anh ta. Chỉ cần anh ta dốc lòng nghiên cứu, với năng lực của anh ta, tương lai chắc chắn sẽ thăng tiến, thành tựu nhất định sẽ vượt qua được Ôn Như Quy.
Nhưng bây giờ thực tế lại lần nữa giáng cho cô ta một cái tát thật mạnh.
Khiến cho cô ta nổ đom đóm mắt, mặt đau rát nóng bừng.
Phải là nhân tài có cống hiến to lớn mới có thể được trao tặng danh hiệu vinh dự và huy chương như thế. Hiện giờ Ôn Như Quy đã đạt tới độ cao thế này, Lương Thiên Dật còn có thể đuổi kịp anh nữa không?
Chị Vương gọi mấy câu, thấy cô ta vẫn không trả lời, mới bấm lên tay cô ta một cái. Tưởng Bạch Hủy bị đau, lúc này mới lấy lại tinh thàn.
Chị Vương: “Tiểu Tưởng, em không sao chứ? Chị gọi em mấy câu vẫn không thấy em đáp lại tiếng nào, sao đột nhiên sắc mặt em trở nên khó coi thế này?”
Khóe miệng Tưởng Bạch Hủy cố gắng nhếch lên: “Em... Có chút không thoải mái. Em muốn về phòng nằm nghỉ một lát, không thể tiếp đón chị rồi.
Chị Vương vội vàng xua tay: “Không sao không sao, em không thoải mái thì hãy mau đi nằm đi.”