Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 694: Ly trà xanh thứ sáu trăm chín mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:56:00
Lượt xem: 87
Tiệc rượu ăn được một nửa, mọi người lục tục thả đũa xuống.
Tưởng Bạch Hủy hỏi: “Đúng rồi, sao hôm nay cậu không mang đôi thai long phượng tới đây, còn cả con gái của Tĩnh Viện nữa, từ trước đến giờ tôi chỉ thấy bọn nhỏ qua ảnh chụp.”
Đồng Tuyết Lục: “Bọn nhỏ quá ồn ào, bây giờ cậu về nước rồi, sau này còn nhiều cơ hội.”
Phương Tĩnh Viện gật đầu: “Lúc đứa nhỏ ngoan, cậu chỉ hận không thể đem cả thế giới cho chúng, nhưng một khi khóc nháo, thì chỉ hận không thể nhét nó vào bụng, coi như chưa từng sinh ra.”
Tưởng Bạch Hủy sờ bụng mình, thè lưỡi nói: “Khủng bố như vậy sao? Nghe xong tôi cũng không dám sinh nữa, đúng rồi, Tuyết Lục, nhà cậu còn giữ tã của đôi long phượng thai không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vẫn còn, làm sao vậy?”
Tưởng Bạch Hủy cười nói: “Tôi nghe nói dùng lại tã đã qua sử dụng có thể dính không khí vui mừng, cậu một thai trai gái đầy đủ, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đâu, cho nên tôi muốn xin cậu hai miếng tã đôi thai long phượng từng dùng, xem tôi có thể dính vào chút không khí vui mừng của cậu, cũng một thai trai gái đầy đủ như vậy hay không.”
So với vẻ mặt đầy mẫu tử của Tưởng Bạch Hủy, Lương Thiên Dật ngồi bên cạnh toàn bộ quá trình đều có chút thất thần, cho dù nói đến đề tài con cái, anh ta cũng không mấy hứng thú.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Tã của hai đứa nhỏ vẫn còn, đợi khi về tôi sẽ đưa qua cho cậu.”
Tưởng Bạch Hủy xua tay: “Không cần, tôi đến nhà cậu lấy là được rồi, sẵn tiện thăm hai đứa nhóc bảo bối nhà cậu luôn.”
Nghĩ đến hai đứa nhỏ, biểu cảm trên mặt Đồng Tuyết Lục trở nên dịu dàng, gật đầu đồng ý.
Tưởng Bạch Hủy đột nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt xin lỗi nói: “Chuyện chúng tôi trì hoãn, sở trưởng Ôn không giận chứ?”
Đồng Tuyết Lục: “Như Quy không giận, còn nữa, bây giờ anh ấy không phải là Sở trưởng viện cơ học nữa rồi.”
Tưởng Bạch Hủy lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Trước đó nghe cậu nói giáo sư Ôn bị ốm, phải nghỉ ngơi một năm, sau khi quay lại làm việc không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ sở trưởng nữa sao?”
Lương Thiên Dật mang theo tâm trạng hoảng hốt ở bên cạnh, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Đúng vậy, anh ấy không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Sở trưởng nữa, anh ấy thay đổi phương hướng nghiên cứu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-694-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-tu.html.]
Tưởng Bạch Hủy: “Đổi sang nghiên cứu gì?”
Đồng Tuyết Lục: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cậu cũng biết chuyện của căn cứ đều là bí mật mà.”
Chuyện Ôn Như Quy tĩnh dưỡng một năm, trước đó cô đã từng nói với Tưởng Bạch Hủy qua thư từ, nhưng chuyện đổi phương hướng nghiên cứu thì cô không nói.
Cũng không tính là cô nói dối, chuyện của căn cứ, cho dù là chuyện rất bình thường, cũng không thể tùy tiện truyền ra bên ngoài.
Tưởng Bạch Hủy làm như không nghe thấy câu nói phía sau của cô, tiếp tục hỏi: “Không làm sở trưởng nữa, vậy chẳng phải quá đáng tiếc sao, tôi nghe nói thay đổi phương hướng nghiên cứu, chính là phải bắt đầu lại từ đầu, vậy chẳng phải bây giờ giáo sư Ôn cũng chỉ là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường thôi sao?”
Đồng Tuyết Lục khẽ cười: “Đúng vậy, nhưng mà đều là làm việc vì quốc gia, chức vị gì cũng không quan trọng.”
Tưởng Bạch Hủy nhíu mày: “Tôi không tán thành với lời này của cậu, phục vụ quốc gia đương nhiên quan trọng, nhưng mà thăng chức tăng lương cũng quan trọng không kém. Giáo sư Ôn phục vụ căn cứ nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng rằng lần này trở về, nhất định anh ấy đã thăng chức thành phó viện trưởng rồi, không ngờ anh ấy không thăng chức, ngược lại còn bị giáng chức, đúng là làm cho người ta không nhịn được cảm thấy bất công thay cho anh ấy mà.”
Vân Chi
Lương Thiên Dật nhíu mày, khẽ kéo áo cô ta: “Em đừng nói bậy!”
Tưởng Bạch Hủy: “Em nói bậy khi nào? Hơn nữa, Tuyết Lục và Tĩnh Viện cũng không phải người ngoài, em chỉ nói một chút trước mặt hai người họ thôi, ra ngoài, nửa câu em cũng không nói, Tuyết Lục, Tĩnh Viện, hai người sẽ không truyền lời tôi nói ra ngoài đâu đúng không?”
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy tính cách của Tưởng Bạch Hủy đã thay đổi có chút kỳ lạ.
Trước khi ra nước ngoài, cô ta chính là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, trường hợp nào nên nói gì, cô ta vẫn luôn làm rất tốt, sao sau khi đến làm việc ở đại sứ quán bốn năm, cô ta lại trở nên dễ xúc động thế này rồi?
Dáng vẻ này của cô ta giống như một kẻ ngốc bạch ngọt, so với trước kia, tính cách của cô ta thật sự đã thay đổi quá lớn, khiến Đồng Tuyết Lục sinh ra cảm giác không thoải mái.
Nhưng đối mặt với ánh mắt có thần của đối phương, cô vẫn cười gật đầu.
Tưởng Bạch Hủy liếc mắt nhìn Lương Thiên Dật một cái: “Anh xem đi, em đã nói là hai người họ sẽ không bán đứng em mà, ba chúng em chính là bạn tốt nhất của nhau, tình cảm giữa con gái với nhau, anh không hiểu được đâu.”
Vốn dĩ Lương Thiên Dật không phải là người giỏi nói chuyện, bị cô ta nói như vậy, mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Bữa cơm hôm đó, ăn hơn một tiếng đồng hồ mới tàn, Tưởng Bạch Hủy hẹn hai ngày nữa sẽ tới nhà cô lấy tã.