Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 688: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:53:33
Lượt xem: 96
Ôn Như Quy thu bài thi của hai người lại, sau đó đọc nhanh qua một lượt, khóe miệng lại cong lên hai phần.
Hai bài thi này là toán và ngữ văn lớp 1, cả hai anh em đều làm đúng.
Trước đây người nhà từng đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo, nhưng hai đứa nhỏ chỉ đi học một ngày đã cảm thấy không thú vị, nói những thứ giáo viên dạy họ đều biết rồi, mấy bạn nhỏ khác thì không biết gì cả, chỉ biết khóc và nghịch bùn.
Hai người đi học được ba ngày đã không muốn đi nữa.
Từ khi hai anh em được bảy tám tháng tuổi, đã bắt đầu thể hiện ra trí thông minh không giống đứa nhỏ bình thường rồi, học cái gì cũng rất nhanh, sau khi bàn bạc, cả nhà cảm thấy không nhất định phải ép bọn trẻ đi từng bước một theo con đường của những đứa nhỏ khác.
Vì vậy, hôm nay anh đã cho hai đứa nhóc làm bài kiểm tra lớp một, nếu vượt qua được bài kiểm tra, hai đứa có thể tự học ở nhà, không cần đến trường mẫu giáo.
Chờ lớn hơn một chút sẽ đưa hai đứa đến trung tâm dành cho thiếu niên thiên tài, trước mắt tuổi của hai người còn quá nhỏ, không có trường học nào đồng ý nhận bọn họ.
Vân Chi
“Cha ơi, chúng con có đạt điểm tuyệt đối không?” Ánh mắt to trò như quả nho đen của Tiểu Yến Yến nhìn cha mình, khuôn mặt bánh bao đầy vẻ tự tin.
Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng nhìn cha đầy chờ mong.
Ôn Như Quy xoa đầu con gái: “Điểm tuyệt đối, nếu hai con không muốn đến nhà trẻ, thì ở nhà phải nghe lời, cụ nội đã lớn tuổi rồi, các con không được làm cụ mệt.”
Hai năm nay trí nhớ của ông Ôn suy giảm không ít, nhưng vì cuộc sống trôi qua thoải mái, hơn nữa đã đề phòng từ trước, nên đời này ông không xuất hiện triệu chứng bệnh Alzheimer.
“Vâng, baba, chúng con ngoan nhất.”
Đồng Tuyết Lục làm một phần cá rô hấp, đậu phụ phỉ thúy, vịt cuốn hai vị, lại xào thêm rau xanh, vậy là một bàn thức ăn đã đầy đủ.
Cá rô hấp là món Như Quy thích ăn, thịt cá tươi ngon, hương vị thanh đạm, anh ăn mãi không chán.
Hai năm nay răng của ông Ôn kém đi không ít, thứ quá cứng không cắn nổi, ông thích ăn đậu phụ phỉ thúy nhất.
Nguyên liệu chính của đậu phụ phỉ thúy là đậu phụ và rau diếp, rửa sạch rau diếp sau đó cắt thành đoạn dài, tàu hủ cắt thành lát dày, sau khi dầu nóng cho gừng vào xào thơm, thêm nước, cho rau diếp vào, một hai phút sau cho tàu hủ vào.
Cách làm không khó, món ăn thanh đạm nhiều chất dinh dưỡng này rất thích hợp cho ông Ôn và chú Tông.
Hai đứa trẻ thì thích ăn vịt cuốn hai vị.
Vịt cuốn hai vị được làm da vịt nước và trứng rán tạo hình chữ nhật, sau đó cuốn nhân tôm, hành lá và hạt thông chín thành từng chiếc, lăn qua trứng gà trộn bánh mì vụn, hai đầu còn phải quấn thêm rau mùi và giăm bông, sau đó cho vào dầu nóng chiên giòn.
Vịt cuốn hai vị chiên xong ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng giòn tan khiến hai đứa nhóc đều thích.
Ông Ôn hỏi: “Ông nội cháu bảo tuần sau em trai và em gái cháu sẽ về nhà à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-688-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-tam.html.]
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vâng ạ, năm nay Gia Minh sắp tốt nghiệp, nghe ý của em ấy là muốn thành lập công ty ở Thâm Thị, bộ phim của Miên Miên cũng sắp đóng máy rồi.”
Ba năm trước, Tiêu Gia Minh thi đậu chuyên ngành tài chính của Thanh Đại, biểu hiện trong trường vô cùng xuất sắc.
Cậu bộc lộ thiên phú thương nghiệp sớm hơn so với kiếp trước, từ hai năm trước cậu đã không cần người nhà cho tiền, hơn nữa thỉnh thoảng còn đem tiền về nhà.
Đồng Gia Tín thi đậu vào Đại học Hàng không Không quân, sau này chuẩn bị đi bộ đội theo con đường quân chính.
Trước đây khi ông nội dẫn cậu ta đến bộ đội, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta sẽ không thích, hoặc là không kiên trì nổi, nhưng không ngờ cậu ta không chỉ kiên trì được, hơn nữa thành tích huấn luyện các mặt đều rất xuất sắc.
Kiếp trước Đồng Gia Tín là một nhà thiết kế thời trang, hiện giờ quỹ đạo cuộc đời đã thay đổi, Đồng Tuyết Lục không biết cậu ta còn gặp người vợ kiếp trước hay không.
Dù sao kiếp trước bởi vì cái c.h.ế.t của vợ mà Đồng Gia Tín vẫn luôn hối hận không thôi, cả phần đời còn lại đều sống trong đau khổ.
Ba năm trước, Tiêu Miên Miên tham gia bộ phim truyền hình của đạo diễn Hoàng, từ đó nổi tiếng, cô bé nổi tiếng khắp từ bắc vào nam, trở thành minh tinh mà mọi người đều biết đến.
Vào lúc nổi tiếng nhất, đường lớn ngõ nhỏ đều là ảnh của cô, trong nhà có TV đều phát sóng phim truyền hình cô bé đóng vai chính.
Cô bé cũng là người hát bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình ấy, là bài hát ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng thuộc lòng.
Tiểu Nhiễm Nhiễm chớp chớp đôi mắt to nói: “Nhiễm Nhiễm nhớ dì.”
Tuy rằng Tiểu Nhiễm Nhiễm rất kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng lại rất sùng bái Tiêu Miên Miên vừa xinh đẹp còn biết diễn xuất.
Tiểu Yến Yến không rảnh mở miệng, đang cắn từng miếng từng miếng vịt cuốn hai vị, ăn nhiều đến mức bụng nhỏ đã tròn vo, quên mất chuyện sẽ giảm cân đã hứa với mẹ trước đó.
Đồng Tuyết Lục thấy thế, lấy đi phần vịt cuốn hai vị còn lại, không cho nhóc ăn nữa.
Mập lên là một chuyện, nhưng ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tiểu Yến Yến bĩu môi: “Mẹ ơi, Yến Yến muốn ăn thêm một miếng nữa, chỉ một miếng thôi!”
Khuôn mặt bánh bao nhỏ tủi thân, đôi mắt đỏ lên, nhìn qua rất đáng thương.
Trái tim ông Ôn lập tức không chịu nổi: “Tuyết Lục, để nó ăn đi, cháu xem đứa nhỏ gầy như vậy...”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Ôn Như Quy: “...”
Có một loại gầy, là ông nội cảm thấy bạn gầy.