Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 683: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:51:18
Lượt xem: 137
Đã biết Hồ Hải và Dương Đông Mai không phải là con trai và con dâu ruột thịt của chú Tông, mọi chuyện dễ làm hơn rồi.
Cô nhờ người đến quê nhà của Hồ Hải, tìm được phần mộ mai táng Hồ Hải và mẹ ruột anh ta, lại tìm được những người biết rõ tình hình năm đó, dùng tiền bảo những người này đến đây làm nhân chứng đối chất với “Hồ Hải”.
“Hồ Hải” và Dương Đông Mai nhìn thấy bậc cha chú đã nhiều năm không gặp, sắc mặt hai người trắng bệch ngay tại chỗ, hết đường chối cãi.
Cuối cùng, khi Đồng Tuyết Lục đe dọa sẽ giao bọn họ cho đồng chí công an, hai người mới khai thật ra.
Năm đó, vợ và con trai của chú Tông bị lũ cuốn đi, vợ chú ấy c.h.ế.t đuối trong cơn lũ, con trai thì được nhà Hồ Hải giả cứu.
Chắc là do Hồ Hải bị va đập vào đầu nên không còn ký ức, mãi cho đến trước khi c.h.ế.t bệnh mới nhớ ra, ông ấy bảo Hồ Hải giả đi tìm cha mình, Hồ Hải giả không để ở trong lòng, mãi cho đến khi nghe thấy thân phận của chú Tông, ông ta mới nảy ra suy nghĩ lệch lạc.
Hai người ông ta và vợ tính toán mưu kế, bản thân giả mạo Hồ Hải, muốn nhân cơ hội này moi được một khoản, hoặc là lấy chút chỗ tốt gì đó, không ngờ lại bị Đồng Tuyết Lục nhìn thấu nhanh như vậy.
Sau khi hai người nói ra sự thật, thì quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu xin tha thứ, cầu xin chú Tông và Đồng Tuyết Lục đừng đưa bọn họ đến đồn Công an.
Chú Tông nghe thấy vợ và con trai đã qua đời từ lâu, càng đau lòng hơn.
Mặc dù Hồ Hải giả và Dương Đông Mai tham lam đáng khinh, nhưng trước mắt, bọn họ vẫn chưa làm ra chuyện gì không có tính người. Hơn nữa, năm đó nhà ông ta còn cứu Hồ Hải thật một mạng, cuối cùng chú Tông đứng ra xin tha, không đưa bọn họ đến đồn Công an nữa.
Tất nhiên ân cứu mạng cũng bị xóa bỏ, tuy rằng hai vợ chồng Hồ Hải giả và Dương Đông Mai không cam lòng, nhưng không dám phản kháng, hai người cụp đuôi chạy mất.
Vì chuyện này chú Tông còn bị ốm một trận.
Hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục ra sức chăm sóc chú ấy, còn để hai tên nhóc Tiểu Nhiễm Nhiễm và Tiểu Yến Yến kia biểu diễn chương trình tài năng —— thổi bong bóng cho chú ấy xem.
Có sự quan tâm của người nhà và cặp song sinh mua vui, rất nhanh chú Tông đã khỏe lại.
Sau khi khỏi bệnh, chú ấy xin ông Ôn nghỉ vài ngày, mang hài cốt con trai và vợ về quê cũ, để bọn họ an nghỉ dưới đất.
Sau đó, chú ấy trở lại nhà họ Ôn, một lòng một dạ bầu bạn với ông Ôn, cố gắng chăm sóc hai đứa song sinh đáng yêu.
Giống như Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục nói, chú ấy là người nhà của bọn họ, nơi này là nhà của chú ấy.
Chú ấy sẽ không rời bỏ bọn họ.
...
Vân Chi
Đông qua xuân đến, nhoáng một cái đã ba năm trôi qua.
Nhà hàng Trà Xanh mở chuỗi nhà hàng ở Kinh Thị, nhảy vọt trở thành nhà hàng cấp một nổi tiếng nhất nơi này.
Mọi người đều coi việc đến nhà hàng Trà Xanh ăn cơm, mời khách là chuyện có thể diện. Nếu như có thể mời rượu hoặc là kết hôn ở nhà hàng, vậy thì càng là chuyện đáng để khoe suốt một năm.
Bây giờ, nhà hàng Trà Xanh đã khác với vài năm trước, trang hoàng cao cấp xa hoa hơn, kính ở khắp nơi trong sảnh lớn, rõ nét đến nỗi có thể soi được những nốt mụn trên mặt người khác.
Dưới chân lát đá cẩm thạch màu đen, quét dọn sạch đến mức không nhiễm chút bụi nào, người từ nông thôn đến vừa bước vào một bước đã bị dọa sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lúc này, cánh cửa của văn phòng ở tầng trên cùng của nhà hàng bị gõ vang.
Đồng Tuyết Lục ngồi trên ghế xoay, xoay ghế lại: “Vào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-683-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-ba.html.]
Đặng Hồng mặc âu phục màu đen bước vào, ánh mắt lướt qua người phụ nữ trên ghế, trong lòng tràn ngập khâm phục và cảm thán.
Năm đó, anh ta từ chức giám đốc ở tiệm cơm quốc doanh, không biết bao nhiêu người chờ để chê cười anh ta, nói anh ta bày đặt không cần công ăn việc làm ổn định, ngược lại chạy đi làm thuê cho một người phụ nữ, đúng là đầu óc bị úng nước.
Nhưng bây giờ không còn ai dám cười nhạo đầu óc anh ta bị úng nước nữa, năm đó những người không đi cùng anh ta đều nắm cổ tay than vãn, hối tiếc nhưng không kịp nữa rồi.
Chỉ mới ba năm ngắn ngủi, nhà hàng Trà Xanh đã trở thành nhà hàng đệ nhất ở Kinh Thị, đồng thời Phá lấu trai dưới danh nghĩa của Đồng Tuyết Lục cũng đã mở rộng khắp mọi ngóc ngách ở thủ đô.
Mặc dù Phá lấu trai không đủ đẳng cấp, nhưng thắng ở đầu tư ít, tính ra lợi nhuận không kém hơn so với nhà hàng Trà Xanh.
Hai năm trước, Đồng Tuyết Lục còn mở công ty rượu thuốc gia đình, bắt đầu tự mình sản xuất rượu thuốc.
Mà ba năm qua, vẻ ngoài của Đồng Tuyết Lục không già đi chút nào, trái lại còn xinh đẹp hơn so với trước kia, có điều khí chất cũng mạnh mẽ hơn so với trước đây, khiến người ta không dám suồng sã trước mặt cô.
Đặng Hồng đi đến trước bàn, hai tay đặt ngay ngắn trước người.
Đồng Tuyết Lục chỉ vào ghế dựa nói: “Quản lý Đặng ngồi đi.”
Lúc này, Đặng Hồng mới ngồi xuống: “Giám đốc Đồng gọi tôi đến đây, là có chuyện gì muốn phân phó sao?”
Đồng Tuyết Lục không lằng nhằng, nói thẳng vào vấn đề: “Sau này, anh không cần đến nhà hàng Trà Xanh nữa, đợi lát nữa ra ngoài bàn giao công việc trên tay anh cho Tưởng Tuấn Lực đi.”
Trong lòng Đặng Hồng có chút căng thẳng: “Giám đốc Đồng, có phải tôi đã làm sai chuyện gì không?”
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục cong lên: “Anh không làm sai gì cả, chỉ là công ty rượu thuốc cần có người quản lý, tôi chuẩn bị khai thác thị trường nước ngoài, cần anh giúp một tay.”
Nhà hàng chẳng qua chỉ là một thế giới nhỏ, Đặng Hồng ở nơi này có chút giống dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà.
Nghe thấy cô nói vậy, trong lòng Đặng Hồng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Được, vậy tôi sẽ bàn giao công việc cho Tuấn Lực.”
Đồng Tuyết Lục xua tay: “Không còn chuyện gì khác nữa, anh đi làm việc đi.”
Tiếp theo, cô phải mở công ty thương mại, khai thác mạnh mẽ thị trường nước ngoài.
Tất nhiên đợi đến khi thị trường mở rộng, cô sẽ không chỉ làm một nghề rượu thuốc, chỉ cần liên quan đến đồ ăn ngon đều có thể làm.
Đặng Hồng vừa mới mở cửa ra ngoài, thì trông thấy Ôn Như Quy ôm một bé gái xinh xắn như búp bê trên tay, bên cạnh có một bé trai cũng đẹp đẽ như vậy đang đứng trước cửa.
Khóe miệng Đặng Hồng cong lên: “Anh Ôn, anh đến rồi à?”
Ôn Như Quy: “Ừ, không làm lỡ công việc của các anh chứ.”
Đặng Hồng còn chưa kịp trả lời, đã trông thấy bé trai đã chạy vào phòng, khóc thút thít nói: “Mẹ ơi, cha trọng nữ khinh nam, cha tổn thương tâm hồn nhỏ bé của Yến Yến, trái tim của Yến Yến rất đau đớn đó.”
Nói xong, nước mắt như đậu vàng chảy xuống, thân mình mập mạp run rẩy.
Nhỏ yếu, đáng thương... Nhưng béo ú.
Đặng Hồng: “...”
Ôn Như Quy: “...”
Đồng Tuyết Lục: “...”