Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 681: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:49:50
Lượt xem: 96
Mọi người mang di hài của ông Ôn về khu tập thể gia đình quân nhân, hai tiếng sau, Ôn Như Quy đùng đùng vọt vào từ bên ngoài.
Nhìn thấy ông Ôn nằm thẳng tắp trong phòng khách, cả người anh hơi lung lay, sắc mặt trắng như giấy.
Đồng Tuyết Lục nhìn Ôn Như Quy trước mặt, lại phát hiện ra anh rất xa lạ.
Cả người anh gầy như thân tre, hai gò má trũng xuống, dưới mắt là hai quầng thâm đen, nhìn qua trạng thái cả người rất tệ.
Lúc này nhìn thấy di hài của ông Ôn, rất lâu sau anh vẫn không nhúc nhích, giống như không tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Sau đó anh động đậy, chậm rãi bước lên phía trước, ngồi xổm xuống bên cạnh ông Ôn, tay sờ lên khuôn mặt cứng ngắc lạnh lẽo của ông ấy, khàn giọng gọi một tiếng “Ông nội!”.
Rồi anh vùi mặt vào trên người ông Ôn, lặng lẽ khóc thút thít.
Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh, muốn giơ tay ôm lấy anh, nhưng tay lại xuyên qua thân thể anh, hoàn toàn không chạm vào được.
Tối hôm đó, Ôn Như Quy trông coi ông Ôn, không nói nửa câu nào, cũng không uống nửa giọt nước, vẫn ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Sau đó, người trong khu tập thể gia đình quân nhân giúp đỡ làm tang lễ cho ông Ôn, Ôn Như Quy càng gầy hơn, môi mỏng mím chặt thành một đường chỉ.
Ngoại trừ Tiểu Húc ra, anh không hề phản ứng với bất kỳ người nào, căn cứ cho anh nghỉ vài ngày. Ngay lúc anh chuẩn bị về căn cứ, thì Trình Tú Vân dẫn theo Sử Tinh Nhụy đến nhà họ Ôn tìm anh.
Ý của Trình Tú Vân là Sử Tinh Nhụy là em gái ruột của anh, bà ta là mẹ ruột của anh, bà ta muốn dẫn con gái vào ở nhà họ Ôn.
Ôn Như Quy không hề để ý tới bà ta, Sử Tinh Nhụy nhảy tới nhảy lui khắp nơi giống như ở trong nhà mình, chạy lên cầu thang lục lọi các phòng trên lầu, đột nhiên không biết cô ta lấy đâu ra gậy chống của ông Ôn để chơi đùa.
Ôn Như Quy nhìn thấy thế thì nhíu mày lại, đi lên muốn lấy lại cây gậy chống, nhưng Sử Tinh Nhụy lại làm mặt quỷ với anh, cầm lấy gậy chống bỏ chạy để anh đuổi theo.
Chạy đến đầu cầu thang, cô ta bị trượt chân một cái... Ngay lập tức một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó là âm thanh ngã xuống cầu thang.
Trình Tú Vân nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy đến từ nhà kho, thì nhìn thấy Sử Tinh Nhụy nằm trên vũng máu, cây gậy chống đ.â.m xuyên qua cổ họng cô ta, cảnh tượng cực kỳ m.á.u me.
Trình Tú Vân hét lên một tiếng rồi bổ nhào qua, ôm lấy Sử Tinh Nhụy không ngừng gọi tên cô ta, nhưng Sử Tinh Nhụy đã tắt thở rồi.
Trình Tú Vân khóc rống lên, dáng vẻ giống như người điên, đột nhiên bà ta đặt Sử Tinh Nhụy xuống, nhảy dựng lên chạy đến trước mặt Ôn Như Quy, tát cho anh một cái, tát mạnh đến mức mặt anh bị lệch đi.
“Mày hại c.h.ế.t cha ruột mày, hại c.h.ế.t em trai ruột của mày, khắc c.h.ế.t ông nội của mày, bây giờ ngay cả Tiểu Nhụy cũng không bỏ qua! Mày là đồ không bằng cả súc sinh, sao người c.h.ế.t lại không phải mày chứ?!”
Trình Tú Vân dùng đủ loại lời ác độc để mắng chửi anh.
Ôn Như Quy mặc kệ bà ta đánh mắng sỉ nhục, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào đống m.á.u tươi trên mặt đất, ngũ quan lúc thì hung ác, lúc thì méo mó, vô số ký ức xuất hiện trong đầu.
Đột nhiên anh đẩy Trình Tú Vân ra rồi hét lên: “Tiểu Húc chạy mau đi, đừng để mẹ cậu bắt được... Không, cậu không phải chạy, cậu không thực sự tồn tại, cậu là tôi lúc nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-681-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-mot.html.]
“Tiểu Húc, mẹ cậu đánh cậu là đúng, cậu hại c.h.ế.t em trai cậu, không đúng, người hại c.h.ế.t em trai không phải là cậu, là tôi, tôi là ai?”
Trình Tú Vân bị anh đẩy lùi ra mấy bước, còn tưởng rằng đến lúc này rồi anh vẫn đang giả điên giả khùng: “Mày là đồ điên, mày cho rằng giả điên thì không cần đền mạng sao? Bây giờ tao sẽ đến đồn Công an tố cáo mày!”
“Bà đừng đi, bà là ai? Bà nói cho tôi biết, bà là thật sao?”
Thấy bà ta định đi, Ôn Như Quy trợn mắt lên túm chặt lấy cánh tay bà ta, con ngươi màu đen hung ác nham hiểm mà quỷ quái.
Trình Tú Vân hoảng sợ, vừa cào vừa cấu mặt anh: “Tên điên này, mày là đồ điên nên xuống địa ngục đi, thả tao ra!”
Trình Tú Vân rút tay mình lại, chạy ra ngoài như bị ma đuổi.
Ôn Như Quy nhìn theo bóng dáng bà ta, nghiêng đầu, lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt hung ác nham hiểm dần dần khôi phục tỉnh táo. Nhưng ngay sau đó, gương mặt anh lại trở nên hung dữ, miệng không ngừng nói ra những lời không hợp logic.
Lúc này, Đồng Tuyết Lục đã hiểu ra, đây là Ôn Như Quy kiếp trước.
Cô không hiểu tại sao bản thân lại xuất hiện trong này, nhưng hiện tại, bất kể cô có sốt sắng khó chịu bao nhiêu, cũng chỉ có thể nhìn, hoàn toàn không thể làm được những chuyện khác.
Cô thấy Ôn Như Quy chạy vào phòng của ông Ôn, tìm ra album ảnh chụp lúc còn nhỏ, sau đó vừa hét vừa xé ảnh chụp.
Như vậy thật sự rất giống người điên.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy anh điên khùng như thế, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, đau đến nỗi gần như không hít thở được.
Không biết dáng vẻ này của anh kéo dài bao lâu, đôi mắt của anh dần dần tỉnh táo lại, anh nhìn căn phòng một lượt, khóe miệng thoáng nhếch lên nở một nụ cười khổ.
“Có lẽ bà ta nói đúng, người c.h.ế.t nên là tôi.”
Đồng Tuyết Lục: “Đừng, đừng c.h.ế.t mà, đừng tin lời nói của Trình Tú Vân!”
Nhưng Ôn Như Quy không nghe thấy lời cô, anh lấy ra một con d.a.o từ trong ngăn kéo, dùng sức c.ắ.t c.ổ tay——
Đồng Tuyết Lục muốn bịt lại vết thương trên cổ tay anh, nhưng lại lần nữa vô ích.
Cô thấy Ôn Như Quy chậm rãi ngồi xuống trong góc, cả người co lại thành một cục, m.á.u trên cổ tay không ngừng trào ra.
“Con người thăm dò vũ trụ, nhưng vũ trụ thật sự tồn tại sao? Nhìn không thấy sờ không được, ai dám chắc chắn tất cả những thứ này đều là thật chứ?”
“Tiểu Húc không phải chân thực, có lẽ tôi cũng không phải thật, có điều ai sẽ quan tâm chứ? Tiểu Húc, cậu nói đúng, trên đời này không có ai thật sự yêu thương tôi...”
Vân Chi
Đầu anh dần dần rũ xuống, giống như người đi vào vực sâu địa ngục, để cho bóng tối dần dần nuốt chửng anh.
“Em yêu anh mà, Như Quy...”