Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 677: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:18:05
Lượt xem: 112
Thời gian thoắt cái đến tiệc trăm ngày.
Bởi vì hai đứa nhỏ không làm tiệc đầy tháng, cho nên đầy một trăm ngày cả nhà quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, tiệc rượu được đặt trong Nhà hàng Trà Xanh của Đồng Tuyết Lục.
Hôm nay, thân thích và bạn tốt của hai nhà Ôn Tiêu đều tới, còn có cả đồng nghiệp của hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục. Ai đến được đều đến cả, không đến được thì bảo người nhà đến, có vài người còn gửi quà tới.
Vì ngày hôm nay, nhà hàng Trà Xanh cố ý trang hoàng lại, giăng đèn kết hoa, ngoài cửa còn buộc không ít bóng bay, nhìn vừa vui vẻ vừa mang phong cách tây âu.
Người đi ngang qua thi nhau hỏi thăm, biết chủ nhà hàng mở tiệc trăm ngày, có người hâm mộ, có người cảm thán, cũng có người nghĩ sau này cũng tới bên này tổ chức tiệc rượu.
Khách khứa lục tục tới, rối rít chúc mừng đôi long phượng thai nhà họ Ôn.
Ông Ôn cười thấy răng không thấy mắt, miệng cũng cười mỏi luôn, gặp ai cũng khen cô cháu dâu tốt Đồng Tuyết Lục chính là phúc tinh của nhà họ Ôn bọn họ.
Tư lệnh Tiêu thấy ông ấy khen cháu gái mình, cực kỳ hài lòng, quyết định hôm nay không đối nghịch với ông ấy nữa.
Sau khi chúc mừng xong, tất nhiên mọi người muốn gặp hai đứa nhỏ một lần. Trai gái sinh đôi đó, hiếm lắm.
Hai anh em Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm mới hơn ba tháng đã tham ăn tham uống, bị người nhà hai bên cưng chiều như bảo bối, đã không phải là con khỉ xấu xí lúc mới sinh ra từ lâu rồi.
Hôm nay hai anh em trông đều trắng trẻo mũm mĩm, hồng hào tươi tắn, trông rất giống đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, cực kỳ xinh xắn.
Mọi người thấy hai đứa nhỏ, không ai là không khen ngợi.
Mặc dù lúc mới sinh Tiểu Nhiễm Nhiễm nhỏ hơn anh trai mình, nhưng mỗi lần b.ú sữa mẹ cô bé đều b.ú ác hơn. Hơn nữa phải để cho cô bé ăn trước, nếu không cô bé sẽ khóc.
Tiếng khóc của cô bé cực kỳ lảnh lót, tràn ngập sức sống. Cho nên vào lúc này cô bé còn mập hơn anh khoảng một đến một cân rưỡi, cả người mập mạp, cánh tay và đôi chân nhỏ bé ngấn từng khúc như ngó sen vậy.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, đầu đội vòng hoa, trông y như công chúa ngoại quốc chiếu trên ti vi.
Anh trai Tiểu Yến Yến cũng mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, đầu đội vòng hoa. Hai anh em đang ôm nhau, trông như một đôi chị em xinh đẹp vậy.
Vân Chi
Mọi người: ???
Không phải nói sinh một đôi trai gái à? Xảy ra chuyện gì thế này?
Đồng Tuyết Lục giải thích: “Trước kia khi siêu âm kết quả là hai bé gái, cho nên chuẩn bị quần áo một trăm ngày cho hai anh em đều giống nhau. Quần áo trẻ con thay nhiều, vì tiết kiệm nên không mua mới.”
Mọi người: “...” Vậy cũng được sao?
Tiểu Yến Yến được mẹ bế không biết mình bị mặc quần áo con gái, thấy mọi người đều nhìn mình, cậu bé lập tức lộ ra nụ cười không răng, vô cùng đáng yêu.
Mọi người không kìm được trước sự đáng yêu ấy, nào còn để ý đến chuyện cậu bé giả gái nữa, cứ tranh giành nhau đòi bế cậu bé.
Ngược lại Tiểu Nhiễm Nhiễm được cha bế, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng, dường như rất khinh thường sự lấy lòng của mọi người.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy tính cách của con trai và con gái hình như tương phản nhau. Con trai có khuynh hướng trà xanh, còn con gái lại phát triển theo hướng nữ thần lạnh lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-677-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-bay.html.]
Cô cảm thấy khá nhức đầu.
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân cũng dẫn vợ và con tới chúc mừng.
Chu Diễm: “Như Quy, cậu cũng bạc đãi hai đứa nhỏ quá đó, lẽ ra nên làm cả tiệc đầy tháng. Tôi đối xử với con trai tôi tốt lắm.”
Ôn Như Quy: “Tôi có con gái.”
Chu Diễm bị nghẹn họng: “...”
Ai hỏi cậu ta điều này chứ!
Nhưng mà anh ta cũng rất muốn có một cô con gái QAQ.
Hoàng Khải Dân: “Như Quy, cậu thật sự muốn phẫu thuật triệt sản à? Chẳng lẽ không muốn nhân cơ hội sinh thêm thằng con trai nữa sao?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không cần, tôi có con gái rồi, không giống cậu.”
Hoàng Khải Dân chỉ có hai thằng con trai: “...”
Một câu con gái, hai câu cũng con gái, có con gái thì giỏi lắm sao?
Nhưng mà hình như đúng là giỏi thật thì phải QAQ.
Bọn họ không có con gái, bọn họ thua.
Thấy khách khứa đã đến đông đủ rồi, nhà họ Ôn mời mọi người ngồi vào bàn, chuẩn bị mở tiệc.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng có hai vị khách không mời mà đến.
Người tới là một nam một nữ, nam khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt chữ quốc, nhìn qua có chút tang thương.
Người nữ trông trẻ hơn một chút, mặt trái xoan mắt xếch, môi mỏng, nhìn qua có vẻ không dễ chọc cho lắm.
Hai người bị nhân viên phục vụ bên ngoài cản lại, không để bọn họ vào.
Vì thế bọn họ đứng bên ngoài kêu lên: “Chúng tôi tới để tìm cha chúng tôi!”
Nhân viên phục vụ không hiểu, hỏi: “Ai là cha của hai người?”
Người đàn ông và người phụ nữ: “Hồ Tông! Chúng tôi là con trai và con dâu của ông ấy!”
Hồ Tông là tên của chú Tông.
Đặng Hồng nghe thấy động tĩnh, bước ra, nghe thấy thế thì giật mình.
Theo như anh ta biết, nhiều năm trước vợ và con cái của chú Tông đã bị lũ lụt cuốn đi, trong trận lũ lụt ấy có rất nhiều người thiệt mạng.
Chú Tông đã từng tìm kiếm, nhưng nhiều năm như vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng hai mẹ con bọn họ đâu. Mọi người cũng ngầm thừa nhận bọn họ đã c.h.ế.t rồi.
Hai người này, chẳng lẽ thật sự là con trai và con dâu của chú Tông sao?