Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 676: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:17:50
Lượt xem: 108
Khương Đan Hồng còn chưa kịp phản ứng, Đồng Tuyết Lục đã nhướng mày: “Sao hả? Cậu nhận lời cầu hôn của Tiêu Thừa Bình rồi à?”
Hai gò má của Phương Tĩnh Viện đỏ ửng: “Ừ, anh ấy phiền muốn chết. Nếu tôi còn không đồng ý, mỗi tháng anh ấy sẽ cầu hôn một lần, tôi bị anh ấy làm phiền không chịu được!”
Khương Đan Hồng cười trêu: “Khổ cho đồng chí Tiêu phải chịu đựng đi làm phiền em, nếu không sao cậu ấy có thể ôm được người đẹp về nhà?”
Đồng Tuyết Lục: “Các cậu định tổ chức tiệc khi nào? Đến lúc đó có muốn tổ chức trong Nhà hàng của tôi không?”
Phương Tĩnh Viện bỏ qua dáng vẻ mắc cỡ vừa rồi: “Chậc chậc, chẳng trách việc làm ăn buôn bán của cậu tốt như vậy, cứ thấy kẽ hở là chen chân vào ngay, cả tiền của bạn bè cũng không bỏ qua.”
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: “Có tiền tại sao phải bỏ qua? Nể tình bạn bè, mình bớt cho cậu mười phần trăm là được chứ gì.”
Phương Tĩnh Viện kêu lên: “Sao có mỗi mười phần trăm thế, ít nhất phải bớt hai mươi phần trăm chứ.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đồng ý, nhưng mà cậu kết hôn mình sẽ không tặng quà.”
Khóe miệng Phương Tĩnh Viện co quắp: “Chẳng trách trước kia nghe người ta nói càng là người có tiền thì càng keo kiệt, xem ra câu nói này không giả chút nào. Lần này tôi đã nhìn thấu cậu rồi. Đúng là thói đời nóng lạnh, lòng người dễ đổi thay.”
Nghe thấy lời này, Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng đều không nhịn được bật cười.
Phương Tĩnh Viện và Tiêu Thừa Bình định kết hôn sau Trung thu, cô ấy muốn quay xong tác phẩm trong tay mới kết hôn.
Bây giờ cô ấy đã tốt nghiệp, vẫn làm trợ lý cho đạo diễn Hoàng. Dạo này đạo diễn Hoàng muốn quay một bộ phim truyền hình về trẻ em, Tiêu Miên Miên đóng vai chính là do Phương Tĩnh Viện tiến cử.
Tiêu Miên Miên đi thử vai, đạo diễn Hoàng vô cùng hài lòng về ngoại hình, giọng nói và cách diễn của Tiêu Miên Miên, nói cô bé trời sinh phù hợp với cái nghề này.
Một tháng sau phim truyền hình sẽ khai máy.
Chuyện quay phim Đồng Tuyết Lục đã hỏi qua ý của Tiêu Miên Miên, cô bé cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa thật sự cũng có thiên phú trên phương diện diễn xuất này.
Mới đầu tư lệnh Tiêu rất không tán thành, sau đó vẫn là Đồng Tuyết Lục thuyết phục ông ấy.
Bởi vì hai người đều có việc bận, nên Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện ngồi một lúc rồi ra về.
Sau khi hai người đi khỏi, Ôn Như Quy mở gói đồ hai người mang tới ra, mới phát hiện bên trong có hai cái lắc chân chuông bạc, chia ra đặt vào trong hai cái hộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-676-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-sau.html.]
Có lẽ là sợ bọn họ không nhận, cho nên mới đặt lẫn trong trái cây và bánh kẹo.
Hai chiếc lắc chân xinh xắn đáng yêu, rung tay một cái, chuông phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục ấm áp, bảo Ôn Như Quy đeo vào cho hai bé.
***
Đồng Tuyết Lục ở lại bệnh viện bảy ngày mới về nhà.
Vân Chi
Nửa tháng sau, cô nhận được hai gói hàng đến từ nước ngoài, một cái được gửi tới từ nước Mỹ.
Trước đó cô đã viết một phong thư cho Tạ Quang Côn, chỉ là mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời, khoảng chừng một năm gì đó anh ta mới gửi thư hồi âm.
Anh ta nói là anh ta mới nhận được phong thư cách đây không lâu, hình như trong quá trình vận chuyển đã xảy ra trục trặc. Bên trong lá thư nói anh ta đã kết hôn rồi, bảy tám tháng trước vợ anh ta vừa sinh cho anh ta một cậu con trai.
Bên trong phong thư còn có tấm hình của con trai anh ta, còn có sách hướng dẫn sử dụng bếp điện mà Đồng Tuyết Lục cần.
Chỉ là đám Ôn Như Quy đã nghiên cứu chế ra được bếp điện rồi, nên quyển sách hướng dẫn này cũng vô ích.
Thứ hai là gói hàng của Tưởng Bạch Hủy nhờ người gửi từ Đức về. Bên trong ngoại trừ thư ra còn có hai hộp sữa bột cho trẻ sơ sinh.
Bên trong lá thư nói cô ta vừa tới Đức đã gặp khó khăn, khí hậu không quen, thói quen sống không giống nhau, ăn đồ ăn không quen, ngôn ngữ cũng chỉ biết nửa vời. Cô ta và Lương Thiên Dật chỉ mới gặp mặt một lần khi cô ta mới tới Đức, sau đó mỗi tháng chỉ có thể thấy mặt một lần.
Cô ta nói nếu biết trước như vậy còn không bằng không tới Đức. Hơn nữa cô ta còn nói không hiểu tại sao đồng nghiệp ở đại sứ quán lại hùa nhau xa lánh cô ta, điều này khiến cô ta cực kỳ khó chịu.
Đồng Tuyết Lục không ngờ tình hình của cô ta lại khó khăn đến vậy.
Bởi vì năng lực giao tiếp của Tưởng Bạch Hủy rất mạnh. Bốn năm đại học cô ta quen biết không ít người, chuyên ngành nào cũng có bạn của cô ta. Cô ta vào làm nhân viên ngoại giao trong đại sứ quán, chắc chắn sẽ như cá gặp nước.
Muốn làm nhân viên ngoại giao, năng lực ngôn ngữ là một chuyện, còn phải yêu cầu cả về mặt tính cách, người vừa có năng lực vừa thích giao tiếp, thích hợp làm nhân viên ngoại giao hơn là người giỏi về ngôn ngữ.
Mà tính cách của Tưởng Bạch Hủy lại rất thích hợp. Bởi vì cô ta không nói rõ lý do, suốt thư chỉ than phiền cô ta cuộc sống không vừa ý như thế nào, cho nên cô cũng không biết rốt cuộc cô ta đã gặp phải chuyện gì.
Cô cảm thấy có thể là do đột nhiên đi đến một đất nước xa lạ tha hương, cộng thêm nhân tài trong đại sứ quán đông đúc, cho nên cô ta mới không thích ứng được.
Cô muốn viết thư trả lời cô ta, chỉ là người mang gói hàng tới nói trong thời gian ngắn không có ai qua bên đó. Cô không thể làm gì hơn, chỉ đành buông chuyện này xuống, sau đó bận rộn liền quên mất.