Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 670: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:10:23
Lượt xem: 111
Ba người Khương Đan Hồng, Phương Tĩnh Viện và Tưởng Bạch Hủy cũng coi như lứa sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, tốt nghiệp trước tết âm lịch năm 1981.
Đồng Tuyết Lục tặng ba chiếc đồng hồ đeo tay cho ba người.
Thật ra thì bỏ ra số tiền lớn như thế không phải là do cô lắm tiền nhiều của, mà vì có nguyên nhân cả.
Khoảng thời gian Ôn Như Quy xảy ra chuyện, việc khai trương nhà hàng cứ lùi mãi lùi mãi. Khi ấy Đặng Hồng đã từ chức khỏi tiệm cơm quốc doanh, nhà hàng lại chưa mở cửa, anh ta không nhận được tiền lương, nhưng hai vợ chồng bọn họ chưa hề than phiền chút nào.
Hơn nữa từ trước khi nhà hàng khai trương cho đến bây giờ, đều do Đặng Hồng dốc sức giúp cô. Nếu như không có anh ta, cô sẽ không thể ung dung như vậy.
Phương Tĩnh Viện là người duy nhất biết Ôn Như Quy bị bệnh. Bởi vì cô ấy làm đạo diễn, quen biết không ít người, sau khi biết chuyện nhà họ Ôn, cô ấy đã tìm bác sĩ, bận đông bận tây giúp bọn họ.
Hơn nữa dạo gần đây cô ấy còn tìm cho Tiêu Miên Miên một vai chính trong phim, đến sang năm sẽ khai máy, cho nên chiếc đồng hồ đeo tay này cũng phải tặng.
Tặng Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện rồi, tất nhiên không tiện bỏ lại một mình Tưởng Bạch Hủy.
Huống hồ lúc còn đi học Tưởng Bạch Hủy cũng từng giúp đỡ cô rất nhiều. Vì thế, cô lập tức mua ba chiếc đồng hồ đeo tay.
Khi nhận được đồng hồ đeo tay Tưởng Bạch Hủy đã cực kỳ vui vẻ, lập tức đeo lên: “Cảm ơn cậu nha Tuyết Lục, tôi thích món quà này lắm. Phải rồi, cậu có thứ gì muốn mua bên nước ngoài không? Sau khi sang Đức rồi, tôi sẽ mua gửi về cho.”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút: “Nếu như có sữa bột thì tốt nhất, chỉ sợ không tiện gửi về thôi.”
Tưởng Bạch Hủy vỗ n.g.ự.c nói: “Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách, chỉ tiếc là tôi không thể nào chứng kiến đứa bé ra đời.”
Cô ta được phân tới đại sứ quán ở Đức thực tập, làm nhân viên ngoại giao. Vốn dĩ cô ta định sang năm mới đi, nhưng mà bên trên có thông báo, sau khi tốt nghiệp cái sẽ tiễn các cô đi luôn.
Tiếng Đức chỉ là ngôn ngữ thứ hai của cô ta, cô ta qua đó chắc chắn một khoảng thời gian thật dài cũng không thể trở thành nhân viên chính thức được. Sau này có thể trở thành nhân viên chính thức hay không còn phải xem năng lực của cô ta. Vì thế cô ta không dám chậm trễ.
Đồng Tuyết Lục an ủi cô ta: “Sau khi đứa trẻ được sinh ra, tôi sẽ gửi ảnh chụp cho các cậu.”
Tưởng Bạch Hủy nghe thế thì mới nở nụ cười lần nữa: “Một lời đã định đấy nhé.”
Trò chuyện một lúc lâu, bởi vì ở trường học còn có việc phải làm, nên Tưởng Bạch Hủy đứng dậy chào tạm biệt.
Đi tới cửa, cô ta đụng phải Phương Tĩnh Viện tới hỏi thăm sức khỏe Đồng Tuyết Lục: “Tĩnh Viện, cậu tới thăm Tuyết Lục à? Sao không tới sớm một chút vậy, bây giờ tôi phải đi rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-670-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi.html.]
Phương Tĩnh Viện huơ huơ quả táo trong tay: “Có người tặng cho nhà tôi ít táo, tôi thấy quả táo vừa lớn lại vừa ngọt, nên đem tới cho Tuyết Lục một ít.”
Tưởng Bạch Hủy nhìn về phía quả táo trên tay cô ấy, sau đó lập tức bị chiếc đồng hồ trên cổ tay đối phương hấp dẫn: “Chiếc đồng hồ trên tay cậu cũng giống của tôi, đều là hãng Longines.”
Phương Tĩnh Viện cười nói: “Đúng thế, Tuyết Lục tặng đó. Cậu ấy tặng quà cho ba người chúng ta giống nhau y như đúc, đúng là quỷ lười biếng.”
Vân Chi
Tưởng Bạch Hủy ngẩn ra: “Ba người? Trừ cậu và tôi ra còn có ai vậy?”
Phương Tĩnh Viện: “Chị Đan Hồng đó. Tôi phải vào rồi, lát nữa tôi cũng có chuyện phải làm.”
Tưởng Bạch Hủy gật đầu một cái. Sau khi Phương Tĩnh Viện đi khỏi, cô ta cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.
Không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy không còn vui như trước đó nữa, giống như chất lỏng bị pha loãng vậy.
**
Nửa tháng sau, Tưởng Bạch Hủy ra nước ngoài, tới Đức đoàn tụ với Lương Thiên Dật, chồng cô ta.
Dưới trời tuyết bay bay và tiếng pháo rộn ràng, năm 1981 đã trôi qua.
Mùa xuân năm nay, nhà họ Ôn và nhà họ Tiêu đều không ra ngoài thăm hỏi họ hàng, mà ở nhà cùng đón tết bên nhau.
Thứ nhất là bởi vì bệnh tình của Ôn Như Quy còn chưa khá lên, thứ hai là vì bụng của Đồng Tuyết Lục càng ngày càng lớn.
Cuối thai kỳ Đồng Tuyết Lục bắt đầu giảm bớt lượng ăn uống. Mỗi ngày đều ăn ít món nhiều bữa, không để cho bụng quá lớn.
Hằng ngày cô còn chăm chỉ luyện tập, dù bụng nặng trĩu đến mức cô không muốn đứng lên, nhưng vẫn chăm chỉ.
Ôn Như Quy bị bệnh nghỉ dài hạn, nhưng xét trên phương diện nào đó cũng là chuyện tốt, ít nhất anh có thể ở nhà chăm sóc Đồng Tuyết Lục.
Cuối thai kỳ, bắp chân Đồng Tuyết Lục thường xuyên bị chuột rút và phù thũng, đều do Ôn Như Quy đ.ấ.m bóp cho cô.
Trong nhà cũng đã tìm được bảo mẫu rồi, là cháu gái bà con xa với Thẩm Uyển Dung.
Đối phương chừng bốn mươi tuổi. Mặc dù là dân quê, nhưng rất ưa sạch sẽ, là người thành thật không mưu tính gì, lại còn rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Trước khi thuê bà ấy, Đồng Tuyết Lục để bà ấy đến nhà thử việc hai ngày, sau khi vượt qua tất cả kiểm tra mới quyết định.